“Năm thứ chín sau khi nàng rời khỏi ta, đỉnh Nguyệt Ninh đón trận tuyết rơi đầu mùa lần đầu tiên. Nàng nhìn xem, tuyết rơi rồi nhưng nàng vẫn mãi chưa về bên ta, nàng đã hứa chúng ta sẽ cùng ngắm tuyết rơi kia mà?”
Hắn thê lương ôm lấy cổ cầm, uống cạn một chén rượu đào lạnh ngắt, gió tuyết bay đầy trời.
***
Tại một chiều không gian khác. Thành phố Thuận Yên, năm 2050.
Mộng, từ trong giấc mộng nàng tỉnh giấc. Nàng chỉ thấy nơi con tim mình đập mạnh liên hồi, ký ức của nàng mơ hồ như một giấc mộng, một lần nằm mộng như trải qua vài đời vài kiếp. Bàn tay nàng hẫng giữa không trung, đầu ngón tay tê rần run rẩy không ngừng, trên khóe mắt có một dòng nước ấm chảy ra. Y tá kêu lên một tiếng rồi chạy đến bên cạnh xem chỉ số sức khỏe cho nàng, sau đó nhanh chóng đi gọi người.
Nàng chớp mắt, lệ vẫn cứ tuôn. Tâm trí lướt qua một mảng trắng xóa phủ đầy tuyết, bên tai văng vẳng tiếng gào thê lương xé lòng.
“Tình Phi!”
Ngoài cửa, bạn thân của nàng là Diệp Y vui mừng chạy vào, theo sau là bác sĩ điều trị của nàng.
“May quá, rốt cuộc cậu cũng tỉnh...”
“Tớ làm sao...” Tình Phi khàn khàn nói chuyện.
Diệp Y rót một cốc nước ấm đưa cho nàng rồi ngồi bên cạnh chờ bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Tình Phi, vừa đáp.
“Chín ngày trước, tớ tới nhà tìm cậu thì thấy cậu bất tỉnh hôn mê trước bàn máy tính. Cứ như vậy mà nằm bệnh viện chín ngày rồi. Còn dọa tớ một trận không biết xảy ra chuyện gì, mẹ cậu ở dưới quê cũng chạy lên đây, bà ấy đã đi ra ngoài mua thức ăn. cho cậu rồi đấy. Nhất định thấy cậu tỉnh sẽ vui lắm.” Diệp Y nói một hồi liền cảm giác có gì không đúng.
Tình Phi vốn là tác giả viết tiểu thuyết trên mạng, mấy năm nay cũng có chút danh tiếng, tính cách vô cùng hòa đồng vui vẻ, lại dịu dàng, mà người trước mặt này lại toát lên một khí chất ẩn nhẫn cao quý cùng điềm tĩnh đến lạ, cứ như cổ nhân xuất hiện vậy. Diệp Y bị suy nghĩ này của mình dọa cho giật mình, nhận lấy chiếc cốc nước đã uống vơi của Tình Phi đặt lên bàn.
“Nếu không có gì đáng ngại, hai ngày nữa cô ấy có thể xuất viện rồi.” Bác sĩ cách lớp khẩu trang nói với Diệp Y.
Tình Phi không nói chuyện, từ đầu đến cuối vẫn cứ nhìn chăm chăm trên trần nhà. Nàng cảm thấy nơi giữa lồng ngực của mình đau như bị ai đó xé rách.
Một tuần sau khi Tình Phi xuất viện, trời đổ tuyết đầu mùa. Nàng đang đi trên đường đột nhiên dừng lại, vươn tay đón những bông tuyết đầu tiên của mùa đông lạnh giá.
“Đợi khi có tuyết đầu mùa, ta sẽ cùng ngắm tuyết với ngươi.”
“Đỉnh Nguyệt Ninh này mà có tuyết sao? Đồ ngốc.”
Tình Phi thất thần, trong đầu vang lên một giọng nói trầm trầm đang chế nhạo nàng. Khóe mắt nàng chảy một dòng nước ướt đẫm, Tình Phi chỉ kịp ngã khuỵu người xuống đất, tim nàng co thắt khiến cho trước mặt choáng váng, không khí trong lồng ngực như sắp bị rút đi.
“Tình Phi, rốt cuộc nàng ở đâu?”
Tình Phi ngã người xuống, gáy đập xuống nền đất thật mạnh, đôi mắt nhìn trên bầu trời tuyết đang rơi trắng xóa, bông tuyết lành lạnh như lấp lánh đáp trên gương mặt tái nhợt của nàng. Cơ thể dường như lơ lửng trôi giữa không trung, từng đoạn kí ức gãy vụn xâm nhập vào trong đầu nàng.
Trên đỉnh núi hoa đào rơi rợp trời, cánh cửa đá cao lớn vẫn đóng chặt, trước mặt là địch nhân mặc lam y sẫm màu, nàng thấy mình cô độc đứng đó với thanh kiếm bạc, ánh mắt ngoan lệ không rời khỏi cánh cửa vẫn luôn đóng chặt kia.
Chém giết, nàng chém giết đến nỗi trên người toàn vết thương, máu đỏ thấm trên nền đất, thấm ướt tử y của nàng.
“Vô Trần, ta không cần ngươi nữa.” Tình Phi xoay đầu, gạt một kiếm của địch nhân trước mặt lao nhanh đến mỏm núi đá.
Bên dưới là một lớp lệ khí đen ngòm dày đặc, nghe nói, tiên nhân dù tu vi cao thâm đến mức nào, một lần rơi xuống là một lần phá đi tiên cốt, phá đi căn cơ tu hành, chìm vào luân hồi đau khổ mãi mãi.
Cánh cửa đá kia bật mở, một ánh sáng màu vàng chói mắt lao đến như vì sao, không gian tràn ngập khí tức của thượng cổ thần tôn. Yêu địch bị chấn bay khỏi vách núi hết phân nửa.
“Ha ha ha, muộn rồi Vô Trần...” Nàng nghiêng người ra sau, cười tang thương vang vọng đất trời.
“Tình Phi!” Hắn vươn tay chộp lấy đầu ngón tay của nàng lại, nhưng không ngờ rằng, nàng tàn nhẫn hất ra.
Lá rơi dày đặc, gió nổi lớn, trên đỉnh núi rung chuyển. Vô Trần vừa trở thành thượng thần, cũng vừa đồng thời mất đi người hắn yêu.
Tình Phi tan trong huyết lệ ma khí dưới vách núi Nguyệt Ninh, hồn phi phách tán, biến mất không còn tồn tại. Mà lúc này ở Thiên giới tại Thần Nông Cung cũng đột ngột xảy ra biến động, những đóa hoa diệp hà sơn* không gặp nước mà bỗng nhiên trong suốt, linh khí hư thoát trắng xóa một mảnh vườn.
“A!” Vô Trần gào lên thống khổ, huyết khí bay đầy trời, dấu ấn thượng thần trên trán lập lòe không rõ.
Chủ sự dưới quyền Cung chủ Nam Dương Cung bị một hồi chấn động làm cho tỉnh giấc, gương mặt như người thanh niên chỉ mới mười bảy tuổi chợt đanh lại, vội vã chạy đến Sơn Dương Tòa, chỉ thấy đôi sừng dê màu vàng chợt lập lòe, một chiếc lại bất ngờ chuyển thành màu đen của ma khí. Hắn thần hồn hốt hoảng, lập tức chạy đi đến Cửu Thiên Cung mời người đến trợ giúp.
Còn Tình Phi ở không gian khác được chuẩn đoán lên cơn đột quỵ, không được cấp cứu kịp thời nên đã tử vong. Chết trẻ khi vừa mới tròn hai mươi tuổi.
***
“Năm thứ hai mươi khi nàng rời đi, ta dùng Truy Hồn Thuật tìm lại tàn hồn của nàng, nhưng nàng vĩnh viễn không để lại thứ gì cho ta hi vọng. Ta cảm thấy máu huyết mình sắp cạn rồi, có lẽ ta sẽ gặp lại nàng ở nơi nào đó của trần gian này.”
Nhân gian sau năm vạn năm chiến loạn tam giới xuất hiện biến hóa, nhân sinh như mộng. Rốt cuộc là mơ hay thật?
Chú thích:
(*) Hoa Diệp Hà Sơn: Sinh trưởng từ mùa xuân đến mùa hè nhưng rộ nhất là vào tháng 6 tháng 7 khi mưa nhiều và thời tiết thuận lợi. Hoa mọc thành từng chùm nho nhỏ, tán lá xanh. Điều đặc biệt là khi gặp nước, những cánh hoa trắng muốt sẽ dần chuyển sang trong suốt như pha lê một cách kỳ diệu, lộ ra những mạch gân bé xíu trên cánh hoa như bộ xương; nhưng khi khô, chúng lại quay lại màu trắng ban đầu. Hoa sau đó sẽ kết thành quả khi chín có màu tím mọng. [Theo Wikipedia]