“Thanh Vân Môn các ngươi cũng tới góp vui? Sư huynh Giai Không của ngươi bị ta một đao chém đầu thi thể còn ở thành trì, các ngươi không đến xem sao?” Ngôn Hề cười lạnh, hắn ung dung đáp lời.
“Ma đầu, chịu chết đi.” Người nọ tức giận thân ảnh lướt nhanh đến, kiếm từ sau lưng phóng ra chói sáng. Kiếm quang như sao băng đánh ập đến, kiếm khí mãnh liệt làm phụ cận xung quanh bị tàn phá xơ xác.
“Lưu Tinh Kiếm, là Giai Kỷ sư huynh của Thanh Vân Môn!” Một đám người tiên môn liền nhận ra lai lịch của người kia.
“Hắn thuộc danh ngạch thứ ba mươi trên bảng xếp hạng đệ tử tiên môn đó. Không ngờ hôm nay được gặp mặt. Không khỏi có chút coi trọng tên ác đồ kia chứ?” Một người trong đội nhân mã nói.
“Hắn là Phó tướng quân của Nhân tộc, ngươi nghĩ hắn là kẻ tầm thường ư? Phụ thân của hắn chính là Triết Lăng Tử, đệ tử đời đầu của Phác Thác trưởng lão Tuyền Ly Môn!” Thủ lĩnh của bọn họ thâm trầm nói khiến cho đám người hít một hơi sâu.
Triết Lăng Tử, tự Dạ Hành Thần Đao trong giới tu tiên. Đại tướng quân Tử Đô của Nhân tộc thống lĩnh mười vạn quân bảo vệ biên giới Nhân tộc. Thực lực và kinh nghiệm thuộc vào hàng truyền thuyết trong đám hậu bối đệ tử tiên môn, uy danh chấn nhiếp một phương.
“Sư thúc của hắn bị hắn một đao giết chết!” Người kia trầm giọng nói.
Một tin khủng bố này lập tức truyền đi khiến người ta không lạnh mà run, bước chân có chút e dè không dám tiến lên. Trước mắt mọi người, Giai Kỷ của Thanh Vân Môn đã bị đánh thành một cái mền rách, kiếm bị chém gãy thành hai nửa, thân thể toàn vết đao chém máu chảy đỏ thẫm.
Thần thông của hắn còn sót lại một đạo dư quang ảnh kiếm công kích không ngừng về phía Ngôn Hề, mà đối phương ung dung vừa tiến lại gần đoàn người, vừa đánh trả công kích.
Chẳng mấy chốc kiếm ảnh lưu tinh trở nên mờ nhạt. Một cước của Ngôn Hề đá bay cái đầu của Giai Kỷ văng về phía đoàn người. Hắn cô độc đứng giữa không gian trắng xóa, hai mắt như có ngọn lửa bốc cháy. Lồng ngực to lớn phập phồng, khóe môi cong nhàn nhạt nhếch lên, khí tức kiêu ngạo bất bại lộ ra khiến người khác cảm thấy e dè mà không phát hiện ra tốc độ bổ sung nguyên khí cho thân thể của Ngôn Hề mỗi lúc một chậm hơn.
“Sư huynh...” Một tên hoảng sợ run rẩy nhìn cái đầu máu me lăn lông lốc đến dưới chân hắn, chẳng mấy chốc mặt đất ướt sẫm nước tiểu.
“Ma... Ma đầu... Quả nhiên là ma đầu.”
Thanh niên ngồi trên ngựa liếc mắt với những người đứng đầu khác, chớp mắt xuất hiện mười chín thân ảnh đáp đất đứng thành hàng cản lại thân hình của Ngôn Hề.
“Ma đầu, ngươi ra tay thật ác độc.” Một người chỉ phất trần về phía hắn nói lớn.
“Ta? Không dám nhận.” Ngôn Hề cười cười gãi đầu, trông chất phát thật thà biết bao. Nếu không thấy một màn chém giết vừa nãy e rằng người ta sẽ tưởng hắn là một tên thiếu niên to lớn ngốc nghếch, hiền lành dễ ngượng ngùng.
“Các đạo hữu, chớ nhiều lời. Đem thi thể của hắn về tông môn là được.” Thanh niên lúc trước ngồi trên ngựa nói, lời nói của hắn ngầm mang ý nghĩa khích ra một hồi ganh đua mãnh liệt.
“Hạ Vũ, có phải ngươi hơi tự tin không?” Ngôn Hề chống đao xuống đất, hất mặt về thanh niên vừa nói.
Hạ Vũ chỉ mỉm cười hiền hòa, kiếm chiêu nhanh như chớp đâm đến thân hình Ngôn Hề đang đứng, một kiếm đủ âm hiểm mang theo kiếm khí ba động dấy lên một trận gió lốc, đồng thời cũng ngăn cản bước chân của những người khác. Hắn hiển nhiên muốn mình chiếm trước lợi ích.
Ngôn Hề vẫn kiêu ngạo như cũ, đao vác lên vai một tay thi triển quyền mạnh như hổ lao về trước xé rách hư không, âm thanh hổ gầm vang lên. Một ảo ảnh của Bạch Hổ ẩn hiện trong quyền chiêu của hắn khiến người ta cảm thấy áp lực đè nặng nơi lồng ngực.
Hạ Vũ uyển chuyển như dải lụa, thân thể tung lên không trung tránh né, kiếm chiêu lại như một con rắn luồng lách công kích vào những chỗ hiểm yếm trên người Ngôn Hề.
“Xem đao của ta!” Một người khác vượt qua ngăn cản của Hạ Vũ, lao vào vòng đấu chém liền một đao xuống về phía Ngôn Hề.
“Keng.” Lưỡi đao va chạm phát ra một tiếng thật lớn, từ trong gió lốc của Hạ Vũ đột ngột văng ra một người, là thanh niên xuất đao vừa nãy. Toàn thân quần áo của hắn bị chấn nát, lỗ chỗ vết thương máu chảy đầm đìa bắn ngược về sau đám người mấy trăm trượng.
“Thật mạnh!” Ai nấy đều xuýt xoa lùi về sau. Để đảm bảo lực lượng còn thông báo xuống dưới những kẻ có tu vi thấp không nên lại gần chiến trường.
Ngôn Hề biến thành trung tâm của vòng vây công. Người của hai mươi môn phái lớn nhỏ đứng thành một vòng lớn, đỏ mắt công kích không ngừng. Dù cho Ngôn Hề có tu vi cỡ nào đi chăng nữa dưới vây công tiêu hao thể lực cực hạn như vậy hắn cũng không thể chống đỡ lâu, hơn nữa hắn còn ăn cơm của lão già không rõ lai lịch kia.
Đao ra, lại một chiêu “Nhất đao bất lưu ngôn. Dục hoàn tuyệt vô hề.”(*)
Cước bộ mạnh mẽ đạp không mà tung người, thân hình thiếu niên to lớn uy mãnh xông ra chém giết, oai phong ngập trời cùng chúng anh tài trẻ tuổi. Nguyên khí như lũ bão quét đến ẩn chứa trong từng đao chiêu, từng nhát đao chém ra xé rách không trung tóe lửa chói sáng, nhiệt hỏa bốc cháy thiêu đốt tất cả thiên địa.
Hạ Vũ đưa kiếm chống đỡ, cánh tay tê rần bị chấn ngược về sau phun ra một ngụm máu đen. Cách hắn không xa đã là mấy cái xác không rõ hình dạng bị đao khí đánh cho máu thịt bầy nhầy. Lúc này, xuất hiện một lão già ăn mặc bẩn thỉu cước bộ nhanh như gió chạy ngang qua đoàn người đang chém giết.
“Lão già.” Ngôn Hề kêu lên. Một đao vừa rồi đã rút đi hơn phân nửa nguyên khí trong đan điền của hắn. Hiện tại hắn chỉ như ngọn đèn trước gió, nhờ vào thần thức ý chí mạnh mẽ mà chống cự, che lấp đi hơi thở yếu ớt.
“Đạo hữu, ngươi có biết Thiên Thánh Môn không?”
Lão ăn mày xuất hiện, lão cười khà khà ôm cái bát mẻ thoắt ẩn thoắt hiện luồn lách trong đám người.
Chú thích: (*) Nhất đao bất lưu ngôn. Dục hoàn tuyệt vô hề: Một đao không lưu lại lời, muốn quay lại không có lối.
“Dục hoàn tuyệt vô hề” được lấy trong câu “Dục hoàn tuyệt vô hề, lãm bí chỉ trì trù” nghĩa là muốn quay về mà không có lối, ghì cương ngựa đứng chần chừ. Câu thơ nằm trong bài thơ Tặng Bạch Mã vương Bưu của Tào Thực, thời Tam Quốc.