Vẫn Lạc Trần Ai

Chương 23: Chương 23: Tam kiệt hội ngộ




Hạ Vũ cùng đạo nhân sử dụng phất trần liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được Ngôn Hề đang phân tâm. Lập tức cùng liên thủ, xông đến từ phía sau. Kiếm chiêu như mưa rơi ào ào phóng ra, phất trần hóa thành một dải lụa biến hóa khôn lường muốn trói chặt thiếu niên to lớn kia.

“Bắt được các ngươi chơi xấu rồi nhé!” Lão già chạy ngang qua hai người bọn họ, ở sau lưng cười khà khà hai tiếng, thân hình hai người đột nhiên dừng lại, sau đó bọn họ phát hiện ra kiếm và phất trần trong tay không cánh mà bay.

“Tiễn ngươi lên đường.” Ngôn Hề cười hiền hòa, đao quang ánh lên một đạo ánh sáng mang theo hơi nóng của lửa, một đao thẳng tắp không có đường quay đầu chém hai người thành bốn mảnh ngã xuống đất.

Đao cuối cùng, thuần túy là sức mạnh thân thể của hắn chém xuống, không có nửa điểm thần thông cùng nguyên khí bổ trợ.

Lão già trông thấy mà hít một hơi kinh sợ. Không ngờ tiểu tử này lại có tu vi thâm hậu như vậy, thân thể lực lượng đều không hề kém.

Đoàn người tiên môn có chút dè chừng, im lặng như tờ nhìn thân hình hai đại sư huynh dẫn đầu bị ma đầu kia chém thành hai khúc.

“Kiếm của ta đâu rồi?” Bỗng nhiên một giọng nói hoảng hốt phá tan căng thẳng tột cùng của trận chiến ngày hôm nay.

“Ngọc bội quý của ta mất rồi? Ngươi lấy hả?”

“Có cái rắm, thương của ta cũng mất rồi!”

“Chuông đồng của ta cũng không thấy đâu hết...”

Đám đông đột nhiên lao nhao tìm kiếm, Ngôn Hề chống đao xuống đất nhìn qua không muốn tính toán bọn hắn, phun ra một ngụm trọc khí gắng gượng muốn đứng dậy rời đi.

“Nhất định là tên ma đầu đó đã thu của chúng ta, hắn nhân lúc chúng ta thất thần liền cùng lão già kia đoạt bảo vật của chúng ta. Mau liều mạng với hắn lấy lại.”

“Nhất định là hắn, ta không tin nhiều người như vậy không giết được hắn.”

Chúng đệ tử lao xao, chốc chốc liền truyền đến tiếng la giết. Ai nấy đều bị việc mất cắp bảo vật quý giá mà đỏ mắt cả lên, đúng là động đến lợi ích vật chất, phàm là con người đều liều mạng vì chúng. Hai trăm người lại cùng nhau xông lên, Ngôn Hề cảm thấy toàn thân nặng nề, hắn như cũ căng mắt ra mà chém giết, giờ phút này thuần túy là lấy sức mạnh người thường địch với tu sĩ tiên môn. Bộ dạng xem nơi đây không khác gì sa trường khói lửa, đao chém không ngừng.

Nhưng sức người có hạn, hắn trọng thương đầy mình, không hề lui bước, lại trải qua chiến đấu dồn dập quả thực đã bị bức đến cực hạn, đèn cạn dầu tắt.

“Gọi ông một tiếng, ta mang ngươi đi.” Lão già ăn mày – cũng chính là lão tăng nhân ban nãy chợt ở đâu xuất hiện nói vọng bên tai hắn.

Ngôn Hề uể oải vung đao hừ lạnh, mắt điếc tai ngơ.

“Thiên Thánh Môn tốt biết bao...”

Ngôn Hề mặc kệ hắn lải nhải, hơi thở nặng nhọc có chút ngưng trệ. Hắn biết bản thân sắp đi đời nhà ma.

“Gọi ông đi...” Tên nọ vô sỉ lại nỉ non bên tai.

“Ông!”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Rừng xanh còn đó lo gì mà không có củi đốt. Ngôn Hề lẩm bẩm, bất lực gọi một tiếng.

“Ngoan, ông đây đem ngươi đi.” Lão già liền xuất hiện bên cạnh hắn.

“Các tiểu hữu này, cười một cái cho bần tăng nào!”

Dứt lời, hỏa pháo nổ tung, khói bay ngập trời cả hai đều biến mất. Mà đám đệ tử tiên môn kia liền cứng đờ người không thể nhúc nhích, cái miệng đều treo một nụ cười dị dạng không khép lại được nhìn nhau kinh hãi khủng bố. Nụ cười của bọn họ trên gương mặt bị độc vật ăn mòn từ từ biến thành một cái đầu lâu phát ra tiếng kêu hoảng hốt không rõ còn văng vẳng trong không gian.

Ngôn Hề không còn khí lực tựa như một cái mền mềm oặt trên lưng lão già, gió tuyết đập vào mặt đau buốt nhưng hắn không có cách nào khác chỉ có thể trơ mặt mà hứng lấy. Lão già dùng tốc độ cực nhanh chạy một đường trở về khách điếm ở trong huyện thành.

Lúc này bên trong hậu viện, lão nhân mù cùng Tình Phi đang uống trà nói chuyện chợt cảm nhận được không khí xung động, tức thì một bóng người xoẹt ngang qua sau đó như diều đứt dây, không còn tí sức lực nào mà ngã xuống nền tuyết giữa sân.

“Oái. Mệt chết ông mày đây, đúng là thằng bị thịt!” Lão già kia nằm ngửa ra đất than vãn, bên cạnh là một thanh niên toàn thân nhiễm máu đỏ, lồng ngực phập phồng thở gấp.

“Tên thối tha, mau đem giải dược ra đây.” Nam tử kia vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn không ai khác chính là Ngôn Hề, tứ chi vô lực khiến cho bản thân hắn không có cảm giác an tâm chút nào, bây giờ có khi một đứa trẻ cũng có thể tùy tiện bắt nạt đá hắn một cái.

“A. Tiểu Ngư, ngươi đi đâu đó?” Tình Phi khom người nhìn hai tên nam nhân nằm dưới tuyết.

“Ai cho ngươi gọi tên cúng cơm của ta? Là ông già mù nói đúng không?” Sở Nhiên nằm trên mặt tuyết nghiêng đầu nhìn sư tôn đang thong thả uống trà không thèm quay qua chỗ bọn hắn một cái. Chợt trên đầu hắn bị gậy bằng gỗ mai gõ mấy cái liền khiến hắn la oai oái cả lên.

“Tình Phi, lại đây đi. Tên tiểu tử thối đó một ngày không gây họa thì hôm đó trời sụp rồi...”

“Vâng.” Tình Phi dùng chân ghét bỏ đạp lên người Sở Nhiên một cái, đi qua bàn trà dưới gốc mai đỏ.

“Cô nương...” Chợt có một đôi tay chụp lấy cổ chân của nàng.

“Ngươi là ai?” Tình Phi nhíu mày, nhìn nam tử đang níu chân mình.

“Ta bị hắn hạ thuốc.”

“Ai, vậy cũng không phải người tốt lành gì. Đáng đời ngươi.” Tình Phi bĩu môi, tránh khỏi đôi tay vô lực đó đi qua ngồi xuống đối diện lão nhân mù.

“Ngôn Hề, ta nói ngươi nhỏ mọn thế. Chẳng qua hạ thuốc vào cơm của ngươi thôi, với lại ngươi đường đường là một phó tướng quân đứng đầu lại đi cướp cơm của ông đây. Ta còn không so đo với ngươi, ngươi ngược lại còn đi mách lẻo?” Sở Nhiên bò dậy, chỉ tay vào mặt nam tử kia mà mắng.

“Ngươi...” Ngôn Hề tức muốn nôn ra máu. Hắn bất lực thở ra, quay đầu nhìn lại hai người đang ngồi uống trà thưởng mai kia có chút khẩn cầu.

“Ta thật sự bất đắc dĩ... Chiến trường Nam Đô bên kia xong rồi.” Ngôn Hề nhìn lên bầu trời trắng xóa.

“Chiến trường biên giới Yêu tộc Nam Đô?” Tình Phi ngoài miệng nhàn nhạt hỏi nhưng trong lòng có chút tò mò.

Mạnh lão đầu từng nói về chiến sự nơi đó, lão có một bằng hữu đang tham gia đánh trận cùng với một đứa con trai trạc tuổi nàng. Vốn là Mạnh lão đầu muốn đi giúp một phen nhưng nửa đường gặp mai phục bị ám toán trúng độc.

“Đúng vậy...” Ngôn Hề trầm mặc một lúc, sau đó đáp lời.

Phụ thân của hắn, cũng xong rồi. Bị đám người tiên môn đó ở sau lưng lên kế hoạch giết chết.

Bên ngoài đột nhiên xôn xao, lão nhân mù nghiêng đầu lắng nghe âm thanh náo loạn. Tình Phi cảnh giác nhảy lên một mái nhà khuất bóng cây quan sát.

“Cờ của tiên môn.” Tình Phi khẽ nói, trong đó nàng nhận ra một đạo cờ của Nguyệt Thần Môn.

“Hai ba ngày trước ở cổng thành có dán thông cáo của Tuyền Ly Môn, truy bắt phản đồ. Mà còn có lệnh truy sát của hai mươi mấy tiên môn lớn nhỏ khác nữa. Tất cả đều chỉ nhằm vào một người, Phó tướng quân đệ tử của Tuyền Ly Môn - Ngôn Hề.” Lão nhân mù chép miệng.

Tình Phi nhảy xuống đất đi đến chỗ của Ngôn Hề đang nằm, nàng nhìn chăm chăm vào gương mặt người thanh niên này. Phó tướng quân chắc hẳn không phải hắn đi, còn trẻ như vậy sao có thể thống lĩnh ba quân dưới quyền của Tướng Quân chứ?

“Vừa rồi hắn gọi ngươi là gì?” Tình Phi dùng chân đẩy nam tử lạ mặt nằm dưới tuyết kia, tay chỉ về phía Sở Nhiên hỏi.

“Ngôn Hề.” Đáy mắt hắn lóe lên một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.