Editor: Cynlia
8 giờ sáng, trong phòng trang điểm của Lệ Tinh là bầu không khí căng thẳng tột cùng. Phong Thái trừng mắt với trợ lý bên cạnh, vẻ mặt vừa nghiêm khắc vừa phẫn nộ.
Vì lỡ pha cà phê quá nóng mà nam trợ lý bị mắng đến lên bờ xuống ruộng, chỉ thiếu điều bật khóc thành tiếng.
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, người đàn ông mặc tây trang đen, hai chân thon dài được ống quần ôm lấy, theo bước chân nhẹ nhàng của anh vẽ nên đường cong mê người.
Trên mặt đất là ly cà phê bị ném vỡ tan, Cố Duệ bèn dặn nhân viên nhanh chóng thu dọn, tránh để người khác giẫm vào bị thương.
“Sáng sớm uống cà phê không tốt cho dạ dày, mau đổi thành trà sữa.”
“Vâng, tam thiếu.” Trợ lý xoay người ra khỏi phòng.
Nhìn qua gương, Phong Thái thấy người đàn ông đi về phía mình, khí thế kiêu ngạo lập tức giảm đi không ít.
Một tay gác lên ghế dựa, Cố Duy Thâm tùy ý bắt chéo chân ngồi xuống, “Phong thiếu gia tính tình càng lúc càng lớn lối.”
“Anh đến đây là muốn cầu tình [1] giúp Hoàn Cẩm?” Phong Thái nhướn mày, khuôn mặt trắng trẻo với ngũ quan tuấn tú đủ để xếp vào hàng ngũ tiểu thịt tươi [2] đang hot.
[1]: xin tha, nói đỡ
[2]: tiểu thịt tươi: là cụm từ Cbiz dùng để gọi các nam thần trẻ tuổi mới nổi
“Không tình mà cầu.” (ý là anh đến đây nói giúp Hoàn Cẩm nhưng không vì tình cảm)
“Xem ra chỉ có anh hiểu em.” Phong Thái bĩu môi.
Nhà họ Phong con cháu không nhiều nên ông cụ Phong đối với người con trai duy nhất này hết mực cưng chiều. Vốn Phong gia không đồng ý cho con trai bảo bối gia nhập showbiz, nhưng Phong Thái từng dọa nếu không để anh ta đóng phim, anh ta sẽ bỏ nhà ra đi. Ông Phong không lay chuyển được con trai nên cuối cùng đành nhượng bộ, cũng vì vậy mới có một Phong Thái không kiêng nể gì ai, không hề ngại mình tính cách bá đạo.
Bản chất anh ta tốt xấu lẫn lộn, mấy năm nay gây ra không ít rắc rối, đều là Cố Duy Thâm âm thầm đứng sau giúp anh ta dọn dẹp mới yên ổn được đến giờ. Nhưng nếu cứ thế này mãi thì sẽ dẫn đến họa ngầm nên phải chấn chỉnh anh ta một chút.
“Hôm nay cậu nói rõ cho tôi, muốn náo loạn đến khi nào?” Cố Duy Thâm nheo đôi mắt đã lộ ra vài tia lạnh lẽo.
Phong Thái ngẩn ra, “Khi nào người của Hoàn Cẩm cút đi thì em sẽ quay lại đoàn phim.”
“Sau khi người của Hoàn Cẩm đi rồi, tiếp theo sẽ là chuyện gì nữa đây?” Cố Duy Thâm mím môi mỏng, “Có phải chỉ cần là người Phong thiếu không vừa mắt thì phải cút khỏi địa cầu?”
Nghe được giọng anh có gì đó không đúng, Phong Thái phản bác, “Những người đó hại chết Tiểu Tám của em, món nợ này không thể giải quyết đơn giản thế được.”
“Nếu đã là bảo bối thì sao không để nó ở nhà, mang đến phim trường làm gì?”
“Tiểu Tám sợ cô đơn.”
Cố Duy Thâm châm một điếu thuốc, ánh mắt chậm rãi tối lại, “Hạ Tuế đã lên lịch quay hết rồi, không thể vì một mình cậu mà làm chậm tiến độ của cả đoàn phim.”
Ngón tay kẹp thuốc lá của anh hướng về người đàn ông đối diện, “Cậu cho rằng, không ai thay được vị trí nam chính này của cậu sao?”
“Em......” Khóe miệng Phong Thái khẽ giật, không dám giận dỗi nữa. Lúc nào anh ta cũng vậy, đôi khi biết mình quá tùy hứng nhưng tuyệt đối không bao giờ nhận sai.
Cố Duệ nhìn Phong Thái đang cúi đầu, lông mày lập tức nhíu chặt. Mấy năm nay, số lần Phong thiếu gia náo loạn đếm không xuể, nhưng tam thiếu hiếm khi nào nặng lời như lần này.
“Chị cậu đã dặn không cho cậu nuôi chim rồi.” Cố Duy Thâm gảy tàn thuốc rơi xuống đất, nói tiếp: “Bệnh suyễn không phải chuyện đùa, tật xấu thích tùy hứng đến khi nào mới chịu sửa?”
“Chỉ cần đừng động đến em thì sao cũng được.”
Cố Duy Thâm bất đắc dĩ lắc đầu, với tính khí ngang ngạng như ông vua con này của anh ta, sớm muộn gì cũng gặp rắc rối!
“Anh rể.”
Người đàn ông ngồi trước bàn trang điểm xoay người nhìn thẳng anh, “Em sẽ quay lại phim trường, nhưng vì nể mặt anh thôi.”
Nghe Phong Thái xưng hô như vậy, Cố Duy Thâm cũng không sửa lại, chỉ dụi tắt thuốc lá trong tay rồi vỗ nhẹ vai Phong Thái, “Tôi biết.”
“Vậy còn được.” Phong Thái hừ nhẹ, nói tiếp: “Người của Hoàn Cẩm phải xin lỗi em và Tiểu Tám, còn phải lập đàn cầu siêu cho Tiểu Tám, an ủi Tiểu Tám trên trời linh thiêng.”
“......”
Cố Duy Thâm không kìm được ý muốn đánh người, thằng nhóc này có thể đừng như vậy được không!
Mặc cho một đêm không an giấc, hôm sau Quý Sênh Ca vẫn rời giường đúng giờ. Thời tiết dần chuyển lạnh, Quý Sênh Ca chọn một chiếc áo khoác giữ ấm để mặc. Cô vừa mở cửa đã gặp hàng xóm đi đổ rác.
“Quý tiểu thư, chào buổi sáng.”
Quý Sênh Ca gật đầu, qua khe cửa đang mở nhìn thấy sàn nhà được lát gỗ đỏ mới tinh của bà ta. Lần trước nhà bị vỡ ống nước tràn qua cả nhà hàng xóm, cô bận bịu đến mức quên luôn chuyện này rồi, “Nhà bác thay sàn mới rồi à?”
“Thay được một thời gian rồi.” Người phụ nữ trung niên tủm tỉm cười, “Người bạn kia của Quý tiểu thư thật hào phóng, cho tôi luôn chi phí thay sàn.”
“Bạn tôi?”
“Phải phải, chàng trai trắng trẻo tinh khôi, tây trang giày da bóng lộn ấy, vừa nhìn là biết có tiền rồi.”
Nghe bà ta miêu tả, Quý Sênh Ca đoán hẳn là Cố Duệ. Cô chớp mi, “Bác còn giữ hóa đơn thay sàn không?”
“Còn chứ.”
Người hàng xóm quay vào nhà, rất nhanh đã trở lại, “Tờ hóa đơn này tôi vẫn giữ kĩ đến giờ.”
Quý Sênh Ca nhìn số tiền bên trên rồi cất hóa đơn vào ví, sau đó mới khóa kĩ cửa xuống lầu.
Loại chung cư cũ kĩ này, kẻ có tiền nào mà thèm ở chứ. Người phụ nữ trung niên đứng trước cầu thang, dõi theo bóng dáng xuống tầng của Quý Sênh Ca, không nhịn được hừ vài cái. Thời buổi này ấy mà, có một khuôn mặt xinh đẹp là gần như có tất cả, chỉ cần ngoắc tay một cái là cả đám đàn ông sẵn sàng tiêu tiền cho bạn!
Sau khi Quý Sênh Ca đến văn phòng không lâu, phía Lệ Tinh liền gọi điện thông báo, chiều nay Cam Giai có thể trở về đoàn phim để chuẩn bị quay tiếp “Hạ Tuế“. Tâm trạng đang treo lơ lửng ngay lập tức bình thường trở lại, Quý Sênh Ca nhanh chóng gọi cho Cam Giai.
2 giờ chiều, Quý Sênh Ca cùng Cam Giai nhập đoàn. Phong Thái mặc trang phục thường ngày ngồi trước bàn dài, sắc mặt sa sầm thấy rõ.
Giữa bàn bày một bài vị bằng gỗ, Quý Sênh Ca vừa nhìn bốn chữ “chim yêu Tiểu Tám” kia, suýt nữa đã phá lên cười.
Cả đoàn phim không ai dám hé răng, Quý Sênh Ca hít sâu một hơi, nhìn Cam Giai tiến lên phía trước.
“Anh Thái, thật sự rất xin lỗi.” Tay Cam Giai cầm bát trà, thấp người quỳ trước mặt Phong Thái, sau đó quay sang bài vị dâng hương.
Cảnh tượng hết sức khôi hài, khiến nhiều người xung quanh không kìm được che miệng cười trộm. Mọi người đều rõ tính tình Phong Thái thế nào nên càng không ai dám trêu chọc.
Kính trà tạ lỗi, khom lưng dâng hương, Cam Giai không hề chần chừ làm hết từ đầu đến cuối. Đạo diễn bước đến khuyên nhủ một hồi, lúc này Phong Thái mới mở miệng, “Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây.”
Cam Giai nhìn về phía Quý Sênh Ca, tặng cô một nụ cười nhẹ nhõm.
Sau khi nhân viên công tác mang đàn tế rời đi, cả đoàn phim lập tức tiến vào trạng thái làm việc nghiêm túc, muốn đền bù gấp bội cho mấy ngày chậm trễ tiến độ vừa qua.
Cam Giai được đưa đến phòng hóa trang, chỉ còn Quý Sênh Ca cầm di động rời khỏi trường quay. Cô ngẩng mặt, nhìn thang máy phía trước dẫn lên tầng cao nhất.
Chỉ trong giây lát, cô gửi một tin nhắn, nội dung chỉ vỏn vẹn hai chữ: Cảm ơn.
Tin nhắn gửi được vài phút vẫn không có người hồi đáp. Quý Sênh Ca cất điện thoại rồi xoay người trở lại đoàn phim.
Cam Giai vẫn chưa trang điểm xong, nhân viên công tác của đoàn phim nhân lúc đó bèn đưa cho cô lịch quay của diễn viên. Cô mở ra xem, thấy cuối tuần này phải ra nước ngoài một chuyến.
Mọi người xung quanh đang không ngớt lời bàn tán, sở dĩ đoàn phim phải ra nước ngoài quay trước là muốn thuận tiện cho lịch trình của Tô Yên. Quý Sênh Ca ngồi đó, sau khi trả lại tờ thông báo thì không nhịn được cười lạnh.
Ảnh hậu nổi tiếng của Lệ Tinh hiện tại – Tô Yên – từng là ngôi sao do một tay Hoàn Cẩm nâng đỡ. Có lẽ nhiều người đã sớm quên, nhưng Quý Sênh Ca vĩnh viễn nhớ rõ, cô ta đã phất lên bằng cách nào.