Editor: Cynlia
Trong nhà hàng Tây sang trọng giữa lòng thành phố, trên tầng cao nhất là căn phòng vuông với bốn bề đều được ngăn cách bởi những tấm kính thủy tinh, dù ngồi ở đâu thì vẫn có thể thu hết cảnh sắc dưới kia vào mắt.
Quý Sênh Ca ngồi trước bàn ăn được trải khăn tơ tằm, cả người chỉ cảm thấy không tự nhiên. Cô vốn chẳng sợ độ cao, nhưng lọt vào tầm mắt cô lúc này là những tòa nhà cao ngất chọc trời, chỉ cần khẽ đảo mắt một chút thôi cũng có cảm giác cả người đang mơ màng trong cõi thần tiên [1].
[1]: Nguyên văn là 琼楼玉宇, một thành ngữ Trung Quốc chỉ những nơi tráng lệ, siêu thực.
Nơi cao lạnh lẽo thế này, cô vốn không có cơ hội trải nghiệm thường xuyên nên không tránh khỏi việc thiếu cảm giác an toàn.
“Muốn uống loại rượu nào?”
Nghe người đàn ông ngồi đối diện trầm giọng mở lời, Quý Sênh Ca thu lại tâm tình, “Cho tôi ly nước lọc là được.”
Cố Duy Thâm nhướn mày nhìn cô, “Xem ra ý thức phòng vệ của cô cũng không tồi.”
Mặc anh trêu chọc, Quý Sênh Ca chẳng buồn đáp lại, chỉ cầm cốc nước trước mặt lắc nhẹ nhưng không uống. Không phải ý thức phòng vệ của cô tốt, mà là lòng người hiểm độc.
Thức ăn rất nhanh đã được dọn lên, nhà hàng này vốn đứng đầu top các nhà hàng ở thành phố Vân Giang, đầu bếp ở đây đều được mời từ Pháp về.
Nhân viên phục vụ mở nắp đĩa bạc, đặt món hầm trước mặt người đàn ông.
Súp gà hầm đậm đà lại được trang trí đẹp mắt, một bàn đầy ắp thức ăn, từ thịt kho Đông Pha [2], tôm say rượu [3], salad trộn đến một vài món cô còn không biết tên.
[2]: Thịt kho Đông Pha
[3]: Tôm say rượu (hay còn gọi là tôm túy quyền) là một trong những cách ăn sống tôm phổ biến nhất của ẩm thực Trung Quốc.
Quý Sênh Ca ngẩn ra, đây rốt cuộc là sao? Nhà hàng Pháp lại phục vụ món Trung Quốc, đúng là kiêu ngạo!
“Tam thiếu, thức ăn đều đã sẵn sàng.” Thái độ người phục vụ hết sức cung kính, Cố Duy Thâm đảo mắt nhìn một bàn hương sắc đầy đủ, gật đầu tỏ ý vừa lòng.
Vừa rồi không thấy anh gọi món nên Quý Sênh Ca đoán anh hẳn là khách quen của nhà hàng.
Sau khi nhân viên rời đi, nhiệt độ trong phòng không hề thay đổi, người đàn ông ưu nhã im lặng cúi đầu ăn súp. Quý Sênh Ca chăm chú nhìn một lúc cũng không tìm được chút khiếm khuyết nào, tâm trạng liền bồn chồn không yên.
Đến gặp anh tối nay cũng không phải để dùng bữa.
“Tam thiếu......”
“Ông nội tôi vẫn thường dạy, lúc ăn và ngủ không nên nói chuyện.” Cố Duy Thâm cầm thìa, ánh mắt chưa từng rời khỏi bộ chén dĩa của mình.
Bị anh chặn họng, Quý Sênh Ca chỉ có thể cúi đầu dùng bữa. Cô biết rõ anh cố ý, lại không có tư cách bắt bẻ anh.
“Ba cô đối xử với cô thế nào?”
Người đàn ông đối diện đột nhiên lên tiếng, khiến Quý Sênh Ca suýt nữa sặc canh. Cô vừa lau miệng vừa rủa thầm, vừa rồi không phải anh bảo lúc ăn và ngủ không được nói chuyện sao, bây giờ là ai đang nói hả?
Người đàn ông hỏi, đương nhiên là muốn cô trả lời. Quý Sênh Ca chớp mi, một cảm xúc không tên lóe lên trong đôi mắt, “Chẳng thế nào cả. Dù tốt hay xấu thì tôi cũng có thể tự lo cho bản thân.”
“Cô vẫn chưa trả lời tôi.” Cố Duy Thâm buông đũa, rút khăn giấy tao nhã lau tay.
Thấy chiêu tránh nặng tìm nhẹ này không dùng được với anh, Quý Sênh Ca thở dài, hai tay nắm chặt trước gối, “Lúc nhỏ, tôi chỉ có thể mặc lại đồ cũ của Quý Mỹ Âm, cho dù tôi cao hơn cô ta hơn nửa cái đầu, cho dù mặc quần lúc nào cũng hở một đoạn bắp chân, ngón chân tôi cũng chưa bao giờ duỗi thẳng được.”
Ngừng một lúc, cô mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện, “Tam thiếu nghĩ như vậy có được xem là tốt không?”
Người đàn ông cầm ly rượu lắc nhẹ, khiến chất lỏng mê hoặc sánh thành một đường cong, “Không giống cô chút nào, cô không phải kiểu người dễ bị ức hiếp.”
“Muốn không bị ức hiếp thì phải có bản lĩnh, mà tôi của hiện tại vẫn chưa đạt đến bản lĩnh đó.” Quý Sênh Ca ngẩng mặt, ánh mắt một màu u ám, “Đối với chuyện của Phong Thái, là Hoàn Cẩm chúng tôi sai, muốn công khai xin lỗi cũng được, bồi thường thiệt hại cũng được, anh ta muốn thế nào liền thế ấy, chỉ cần cho chúng tôi một cơ hội.”
“Tôi không phụ trách mấy việc này.” Cố Duy Thâm buông ly rượu, vô thức dời ánh mắt lên đôi chân của Quý Sênh Ca. Anh nhớ rõ ngón chân trắng như ngó sen của cô, rất mê người.
Quý Sênh Ca mấp máy môi, “Tiếp tục kéo dài cũng chẳng có ích gì đối với Lệ Tinh. Hạ Tuế đã được lên lịch quay từ trước, nếu chậm trễ không kịp tiến độ thì phải giải quyết thế nào?”
“Vậy cũng là trách nhiệm của Hoàn Cẩm các cô.” Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông nhiễm ý cười, khiến lòng Quý Sênh Ca rét run. Cô biết, cô không có tư cách ra điều kiện với anh.
Lúc rời khỏi nhà hàng đã gần 8 giờ tối. Quý Sênh Ca xách túi đi đằng sau người đàn ông, từ góc độ này có thể nhìn thấy bóng lưng anh rắn rỏi thẳng tắp.
Cô chưa từng mơ mộng trèo cao, cùng lắm chỉ cần anh ra mặt một lần, sao lại khó khăn thế chứ!
Cố Duy Thâm vừa ra đến cửa thì đúng lúc xe trờ tới. Tài xế ban nãy đã rời đi, lúc này đích thân Cố Duệ lái xe đến đón. Anh ta mở cửa, liếc mắt phát hiện Quý Sênh Ca đứng đằng sau thì giật mình thấy rõ.
“Tam thiếu.”
Động tác khom lưng của người đàn ông thoáng chốc khựng lại, Quý Sênh Ca nắm chặt hai tay thành quyền, “Có người sinh ra đã ngậm thìa vàng, cơm áo không lo, thân phận cao quý, trước mắt biết bao con đường đều có thể tùy ý lựa chọn. Tam thiếu hiển nhiên chính là người như vậy, anh có đủ bản lĩnh quyết định tương lai của vạn người, khiến họ vui buồn lẫn lộn.”
Đèn đường trên cao chiếu rọi chói mắt, Quý Sênh Ca theo bản năng nheo mắt lại, giọng nói mơ hồ, “Tôi chỉ muốn anh ra mặt một lần, một lần duy nhất.”
Gió lạnh cuối thu ùa về, lúc này Cố Duy Thâm đứng trước cửa xe, không vội xoay người mà đưa tay cài nút áo khoác cẩn thận, mới khom lưng ngồi vào ghế.
Bộp!
Cố Duệ đóng cửa, nhanh chóng khởi động xe rời đi. Chiếc limousine vững vàng chạy thẳng một đường, bỏ lại Quý Sênh Ca cúi đầu đứng bên vỉa hè, đáy lòng là cảm giác trống rỗng không tên.
Cô không biết liệu Cố Duy Thâm có để vào tai những lời vừa rồi, càng không biết điều gì đang chờ cô phía trước.
Trong khoang xe ấm áp, hai tay Cố Duệ nắm chặt vô lăng, nhìn người đàn ông phía sau qua kính chiếu hậu, chỉ thấy anh vẫn luôn hướng mắt ra ngoài cửa, môi mỏng mím chặt.
“Hai ngày nay Phong Thái làm gì?” Cố Duy Thâm chợt mở miệng, giọng nói trầm thấp.
“Ở nhà ngủ.”
“À.”
Cố Duy Thâm cong môi, trong đôi mắt đen sâu kín không nhìn ra cảm xúc, “Nói với cậu ta, 8 giờ sáng mai tôi chờ cậu ta ở phòng trang điểm.”
“Vâng.” Cố Duệ lấy di động gọi một cuộc điện thoại. Từ khi ký hợp đồng vào hai năm trước, Phong Thái không ít lần tùy hứng làm bậy, lần này chỉ có thể trách Hoàn Cẩm xui xẻo mà thôi.
HẾT CHƯƠNG 25.