Editor: Cynlia
“Hạ Tuế” của Lệ Tinh chính thức được ấn định ngày quay. Tám giờ sáng, Cam Giai cùng trợ lý đến trường quay đúng giờ. Cô có tổng cộng ba mươi mấy cảnh quay, nhưng chỉ sáu cảnh là có lời thoại. Hôm qua Quý Sênh Ca đã dặn cô, có thể phất lên hay không phụ thuộc hoàn toàn vào sáu cảnh này.
Từ khi bước vào Hoàn Cẩm đến nay, danh tiếng của Cam Giai dường như vẫn giậm chân tại chỗ. Thanh xuân đẹp nhất của người con gái chỉ vài năm ngắn ngủi, cô hiểu rất rõ điều đó, nếu lần này không thể nổi tiếng thì sau này đừng mơ.
Cũng vì hành động “không chừa mặt mũi” của Quý Mỹ Âm, cả đoàn phim đều không có ấn tượng tốt với Hoàn Cẩm. Hôm nay Cam Giai hành xử hết sức khiêm tốn, sau khi nhập đoàn liền đến chào hỏi phó đạo diễn, từ đây mới biết cảnh của cô phải đến chiều mới quay được. Không còn cách nào khác, tuyến nữ phụ số 3 đều phải chịu thiệt thòi như vậy.
“Đồ xinh đẹp đê tiện!”
Bỗng một âm thanh kì quái vang bên tai khiến Cam Giai ngẩng đầu, đối diện cô là một lồng chim vàng treo trên khung sắt.
“Ồ, mày nói tiếng người được hả?”
Thấy con vẹt lông xanh xanh đỏ đỏ bị khóa trong lồng, Cam Giai tò mò đến trêu nó, “Mày vừa nói gì thế? Mày nói tiếp đi!?”
Con vẹt cúi đầu mổ nhẹ lông, sau lại phát ra tiếng, “Đồ xinh đẹp đê tiện! Đồ xinh đẹp đê tiện!”
“Ha ha ha.”
Nghe rõ lời vẹt quang quác kêu, Cam Giai tủm tỉm cười bước đến gần. Vật nhỏ này lại có thể bắt chước tiếng người, cô nhịn không được đưa tay sờ thử, nhưng ngón tay còn chưa chạm vào con vẹt thì có người đã hô to.
“Này! Không được chạm vào Tiểu Tám!”
Cam Giai theo bản năng xoay người, chỉ thấy người đàn ông cao gầy một thân trang phục diễn còn chưa kịp thay, ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ nhìn cô, “Cô là ai? Dám chạm vào Tiểu Tám nhà tôi, muốn chết hả!”
Lúc nói chuyện, Phong Thái tiện tay cởi trường bào trên người ném về phía cô.
Nhìn thấy có gì bay đến, Cam Giai định xoay người tránh. Hai chân cô lùi về sau, không ngờ lại vô tình va phải mặt sau khung sắt. Lồng chim lập tức rơi xuống, vừa lúc kéo ngã khung sắt đập mạnh vào lồng chim.
“Tiểu Tám!”
Chiếc lồng chim vàng bị dập lõm trong nháy mắt, khiến giọng điệu của Phong Thái cũng biến hóa. Anh vội chạy tới, đáng tiếc con vẹt đã máu thịt lẫn lộn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Cam Giai chỉ biết ngơ ngẩn nhìn chằm chằm con vẹt chết yểu, mặt cắt không còn giọt máu.
“Mẹ nó —— “
Phong Thái bùng nổ, định nhào qua đó nhưng bị nhân viên xung quanh kịp thời giữ lại, “Anh Thái, anh bình tĩnh đã, tuyệt đối không thể nhất thời kích động!”
Chẳng mấy chốc, đoàn phim nháo nhào cả lên, xưa nay Phong Thái vốn nổi danh là tiểu bá vương, giở thói làm khó người khác đã là chuyện cơm bữa, nay nhìn thấy con chim yêu quý của mình chết thảm như vậy, anh kích động đến mức muốn ăn thịt người.
Quý Sênh Ca vừa vào đoàn phim thì nhìn thấy cảnh này. Sắc mặt Cam Giai trắng bệch, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây giàn giụa nước mắt, “Anh Thái, tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu! Thực sự xin lỗi anh......”
“Mẹ nó, cô câm miệng cho tôi!” Phong Thái siết chặt tay chỉ thẳng cô ấy, “Hại chết Tiểu Tám của tôi, xem tôi có lột da cô không! Các người mau thả tôi ra, buông tay!”
Vài người đàn ông hợp lực vây quanh Phong Thái, sợ anh thực sự ra tay với Cam Giai. Dù gì vẫn là một cô gái, lại là diễn viên của đoàn phim, nếu tin tức nam thần đang hot Phong Thái ẩu đả với bạn diễn tại phim trường bị tung ra thì không biết sẽ chấn động đến mức nào.
Trên văn phòng cao nhất, đằng sau bàn làm việc rộng lớn, người đàn ông một tay chống cằm ngồi trên ghế xoay. Tin tức trên màn hình trước mặt còn chưa xem xong thì đã bị một bóng dáng hớt hải xông vào phòng quấy rầy.
“Tam thiếu, phim trường xảy ra chuyện lớn rồi.” Phó đạo diễn thở hồng hộc chạy đến.
“Chuyện gì?”
“Con vẹt của Phong Thái bị người ta đè chết, cậu ta nổi máu ngang ngược làm ầm lên, không thèm nghe ai nói, đạo diễn cũng khuyên không được!”
Cố Duy Thâm khẽ cười, còn có người dám trêu chọc tên kia sao, “Ai động vào con vẹt của anh ta?”
“Là nữ phụ số 3 mới đến.” Mặt phó đạo diễn đã đen sì, “Điện ảnh Hoàn Cẩm này to gan thật, ai cũng dám đi chọc giận.”
Ngón tay xương khớp rõ ràng của người đàn ông gõ nhẹ mặt bàn, biểu cảm nhàn nhạt, “Phong Thái đang ở đâu?”
“Đã đi rồi.” Phó đạo diễn mặt ủ mày chau trả lời, “Anh Thái nói, nếu diễn viên của Hoàn Cẩm còn bén mảng đến studio thì anh ta không quay bộ này nữa!”
Cố Duệ liếc người đàn ông nhàn nhã dựa vào ghế, thấy khóe miệng anh gợn lên nụ cười. Sau khi phó đạo diễn rời khỏi phòng, anh ta mới tiến lên một bước, “Tam thiếu, anh có muốn gọi Phong thiếu gia không?”
“Nếu việc này không được sắp xếp ổn thỏa, yêu cầu bọn họ quay lại từ đầu.” Cố Duy Thâm tắt TV, ngón tay mở khóa màn hình điện thoại nhưng cũng không có ý định gọi cho ai.
Cố Duệ không đoán được anh định làm gì, chỉ có thể yên lặng đứng một bên.
Ba ngày liên tiếp, Phong Thái không hề đến trường quay. Cả đoạn phim đều thấp thỏm chờ đợi, riêng Cam Giai bị đạo diễn mắng đến sói trán thì chạy một mạch về Hoàn Cẩm.
Vốn dĩ đã khai máy thuận lợi, ai ngờ chưa đến hai ngày lại nổ ra chuyện động trời, khiến Quý Nhàn nổi trận lôi đình. Quý Mỹ Âm nhìn ai người đang ngồi nghe mắng kia, thầm thở phào nhẹ nhõm. May là cô không đến đoàn phim nữa, nếu không cũng chịu chung số phận rồi.
Sau khi rời văn phòng, hai mắt Cam Giai đỏ ửng, “Chị Quý, đều là lỗi của em cả, em sẽ tự mình nhận lỗi với Phong Thái, cũng sẽ tự bồi thường cho anh ta!”
“Còn sợ Phong Thái không tìm thấy em hả?” Môi đỏ của Quý Sênh Ca mím chặt, “Em định ra mặt giải quyết thế nào? Chỉ càng thêm dầu vào lửa thôi!”
“Nhưng......” Hai mắt Cam Giai nhòa lệ, “Nếu anh ta không chịu bỏ qua, em cũng không thể quay tiếp bộ này nữa.”
Hít thở sâu, Quý Sênh Ca cố kìm nén lửa giận, nói: “Mấy ngày này em ngoan ngoãn chờ ở nhà cho chị, không được đi đâu hết, cũng tuyệt đối không được gặp ai, đợi tin tức của chị.”
“Chị Quý.”
Cam Giai uất ức bĩu môi, gương mặt đẫm nước mắt, “Em thật sự không cố ý đâu.”
Đối đáp qua loa, Quý Sênh Ca sầm mặt rời đi. Con vẹt kia cũng không phải chủng loại quý hiếm gì cho cam, dù mấy ngày nay cô tìm đủ mọi cách liên hệ với Phong Thái, đối phương đều từ chối gặp mặt.
Gân xanh trên trán giật giật, Quý Sênh Ca cầm cốc nước tựa lưng vào ghế, hớp hai ngụm nước lạnh mới hạ hỏa. Tên Phong Thái này cũng quá khiêu ngạo mà, không phải là một con chim thôi sao?!
Hôm sau, phía Lệ Tinh phát thông báo, vì sai lầm lần này của Hoàn Cẩm dẫn đến việc chậm trễ tiến độ quay “Hạ Tuế”, Hoàn Cẩm phải chịu toàn bộ chi phí phát sinh đến khi đóng máy. Đến đây, Quý Nhàn hoàn toàn nổi điên, đồng thời hạ lệnh rằng nếu không thể mau chóng giải quyết chuyện này, ông ta sẽ đích thân lôi Cam Giai đến Lệ Tinh để Phong Thái tùy ý xử lý.
Cuối thu ở thành phố Giang, ráng chiều rực đỏ như muốn nhuộm nửa bầu trời. Quý Sênh Ca đứng trước cao ốc Lệ Tinh, bóng dáng lẻ loi chìm trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
Thấy phía trước là chiếc limousine từ xa đi đến, cô cất bước đến gần.
Cửa xe mở ra, để lộ người đàn ông khoác vest xám. Quý Sênh Ca vội tiến lên, “Tam thiếu.”
Cố Duy Thâm ngước khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt dừng trên mặt cô, “Cô đang chờ tôi à?”
“Tôi có lời cần nói với tam thiếu.” Quý Sênh Ca cúi đầu, mũi chân khẽ chà trên mặt đất.
“Quý tiểu thư, cô biết có miệng để làm gì không?”
“Nói chuyện.”
“Ngoài nói chuyện, còn để ăn cơm nữa.”
“......”
Cố Duy Thâm đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, “Lên xe đi.”
Do dự một lát, Quý Sênh Ca khom lưng ngồi vào xe. Cô đã cân nhắc rất lâu, nếu muốn giải quyết chuyện của Phong Thái thì vẫn phải tìm Cố Duy Thâm thôi, nghệ sĩ do một tay anh dẫn dắt, chắc hẳn anh sẽ có cách giải quyết.