Trở lại Hoa Nhiễm cung, Tiêu Thanh Hàn lần nữa ngồi trở lại trên chỗ ngồi
của mình, Thư Dao công chúa nhìn hắn trở lại, đôi mắt như hồ nước sáng
xẹt qua một chút kinh dị. Khi người khác còn chưa chú ý, trong nháy mắt
lại trở về vẻ trong sáng.
“Cửu đệ, đệ mới đi đâu vậy?” Tiêu Cẩn
Du nói nhẹ bên tại Tiêu Thanh Hàn. Mới không chú ý một tí mà cửu đệ chạy mất không thấy đâu, hại hắn chỉ có thể đơn độc đối diện với ả công chúa quái đảng này.
“Không có đi nơi nào, chẳng qua là đi ra ngoài
dạo một lúc” , thanh âm Tiêu Thanh Hàn bình tĩnh lạnh lùng truyền tới
tai Tiêu Cẩn Du, Tiêu Cẩn Du chau mày, có chút không tin.
“Hoàng huynh thấy vị Thư Dao công chúa này như thế nào?” Tiêu Thanh Hàn nhìn Tiêu Cẩn Du hỏi.
Tiêu Cẩn Du lắc đầu một cái, nói lên cảm giác của mình, “Nàng có chút cổ
quái. Mỗi lần liếc nhìn nàng một cái. Trẫm cứ có cảm giác như bị vật gì
đó túm lấy cổ mình. Không thở nổi. . . . . .”
Tiêu Thanh Hàn thần sắc lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn về người ngồi đối diện, vòng tay Vân Long trên cổ tay phát ra ánh sáng như ban ngày. . . . . . ngón tay Thư Dao lập tức cứng đờ, vài bông hoa cài trên tóc tựa như mưa rơi trên
bàn.
Cạn Ly Hoa, quả thật là Cạn Ly Hoa. . . . . . Tiêu Thanh hàn nhìn chằm chằm Thư Ngọc (tên công chúa), như muốn nhìn thấu nàng, tròng mắt u ám lúc này mặc dù không chứa bất kỳ tâm tình gì nhưng là lại như
đem linh hồn người hút vào.
Thư Dao cảm giác bị người nhìn chăm
chú, ngẩng đầu liền thấy Tiêu Thanh không coi ai ra gì nhìn chằm chằm
nàng. Khuôn mặt dưới lớp khăn che không khỏi đỏ lên.
“Ha ha. . . . . . Thanh hàn quốc sư nhìn Thư Ngọc như thế, có phải chút thích nàng không?”
Từ khi theo Thanh Hàn trở lại, Thư Tuấn cũng xuất hiện tại đây, hắn đột
nhiên nói, vừa mở miệng nói đùa, chẳng qua là ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh hoa màu lam trên bàn. Có chút lãnh ý.
“Thư Tuấn thái tử nói đùa.” Tiêu Cẩn Du cũng đi cười nói.”Thiên hạ đều biết Cửu đệ của
trẫm có thê tử định mệnh, làm sao lại thích Thư Dao công chúa đây?”
“Làm sao là làm sao, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện đương nhiên, chỉ cần
Thư Dao nguyện ý, bản thái tử có thể làm chủ cho nàng ngồi ngang hàng
với thê chủ định mệnh cuat Thanh Hàn hoàng tử, tuy hai mà một, chẳng
phải là chuyện tốt à.”
“Thư Dao, muội nói đi? Muội nguyện ý không?” Thư Tuấn nhìn về phía Thư Dao, dò hỏi.
hai tròng mắt Thư Dao không dám nhìn thẳng huynh trưởng, có chút e lệ hạ
thấp xuống, không nói nguyện ý, cũng không nói không muốn, nhưng là bộ
dáng kia của nàng đã nói lên tất cả, nàng nhẹ nhàng liếc nhìn khuôn mặt
Tiêu Thanh Hàn Tuyệt. Nghĩ thầm, một nam nhân tuyệt thế như vậy, e là
thế gian tìm không được người thứ hai rồi. . . . . .
“Ha ha. . . . . .” Vừa một hồi cười to, Thư Tuấn mỉm cười nhìn Tiêu Thanh Hàn, “Thanh Hàn quốc sư, muội muội của ta từ trước đến giờ ánh mắt rất cao, lần này thật thua trên tay ngươi.”
Trên đại điện trừ tiếng cười của Thư Tuấn ra, toàn bộ trầm tĩnh một mảnh.
Tiêu Thanh Hàn vuốt ve vòng tay Vân Long, ngẩng đầu nhìn Thư Tuấn, bình tĩnh hai tròng mắt hết sức tĩnh mịch, “Cám ơn thái tử điện hạ, nhưng là
tương lai Thanh Hàn chỉ có một thê, đó chính là chủ nhân Phách Nguyệt,
mệnh Thanh Hàn định trước thê, dù sông daig biển rộng, Thanh Hàn chỉ
mong uống một gáo nước.”
Cự tuyệt rõ ràng như thế làm cánh tay
trong tay áo Thư Tuấn gắt gao nắm tại, tên Tiêu Thanh Hàn nói quá rõ
ràng, không để bất cứ sĩ diện nào lại.
“Thanh Hàn quốc sư tuyệt
tình như vậy ư?” giọng nữ Mềm mại đáng yêu vang lên, chỉ thấy Thư Dao
đứng lên, đi tới bên cạnh Tiêu Thanh hàn, ngẩng mặt nhìn hắn, thản nhiên duỗi ngón tay xinh đẹp, nhẹ nhàng kéo khăn che mặt xuống, trong nháy
mắt nghe được một hồi tiếng hút khí. . . . . . Ngay cả Tiêu Cẩn Du nhìn
mĩ nhân nhiều cũng không khỏi sửng sốt một chút. . . . . .