Hắn đứng dậy, bóng
trắng chợt lóe lên, Tiêu Cẩn Du khách sáo cùng Thư Tuấn thái tử trò
chuyện với nhau về phong cảnh dân tộc hai nước, mà Thư Dao thì ngồi yên
tĩnh ở bên cạnh lắng nghe, Khi thấy Tiêu Thanh Hàn rời đi, ánh mắt Thư
Tuấn nhìn chằm chằm nơi mà Thanh Hàn rời đi, tròng mắt có chút thâm ý. . Làm cho người ta đoán không được điều gì.
“Minh phong, nơi này là hoàng cung sao?” thiếu nữ mặc đồ xanh da trời nhạt hỏi nam tử mặc áo hồng.
“Đúng vậy!” Minh phong trừng mắt nhìn chung quanh.”Bọn họ đều đi gặp tên thái tử và công chúa gì gì kia. Vừa đúng lúc dẫn ngươi đi dạo một chút.
Hoàng cung là nơi nào, không thể tùy tiện tiến vào nha, bây giờ có điều
kiện ngu gì mà không vô, ngươi nói phải không, Tiểu Nhược Nhược?”
Vân Tâm Nhược liếc nhìn hắn, hắn không nói lời gì đem kéo nàng từ phủ quốc
sư tới đây, chính là vì nhìn hoàng cung, nói thật, nàng đối với hoàng
cung một chút hứng thú cũng không có. Còn không bằng ở phủ quốc sư phủ
ngắm khu rừng trúc, tốt hơn trong cung này. Trong hoàng cung không người nào đơn giản cả. Dù người đơn thuần rơi vào đây cũng bị nhuộm bùn cả.
“Minh Phong, sao ngươi ở đây?” từ xa Tiêu Thanh Hàn xa đã nhìn thấy bóng hai
người, y phục màu đỏ tuyệt đối là Minh Phong. Còn người khác là ai đây?
Quốc sư, thảm bị hắn phát hiện rồi. . . . . .
Minh Phong lắc người, đứng phía sau Vân Tâm Nhược, nàng thấy Tiêu Thanh Hàn
thì sửng sốt một chút, hắn sao đột nhiên đi tới nơi này. Minh Phong
không phải nói hắn đang chiêu đãi cái gì thái tử ư?
Thấy Vân Tâm
Nhược, ánh mắt Tiêu Thanh lạnh lùng bỗng có chút lăng lệ. Minh Phong
thật là lá gan càng lúc càng lớn, hắn coi nơi này là đâu? Cho rằng đây
là phủ quốc sư muốn đến là đến, muốn đi là đi, tự do như vậy sao? ngộ
nhỡ đụng phải Ngự Lâm quân, hắn thì chắc sẽ thoát thân được, nhưng nàng?
“Quốc sư, ngươi đừng tức giận, ta chỉ mang Tiểu Nhược Nhược tới xem một chút, một lát chúng ta sẽ về. . . . . .” Minh Phong nhìn sắc mặt Tiêu Thanh
Hàn càng nàng càng đen tối, cười hì hì giải thích. Trong lòng thầm nói:
Thật xui xẻo, vừa ra khỏi cửa lại gặp phải quốc sư rồi.
“Quốc sư, thật xin lỗi.” Vân Tâm NHược cúi đầu, như đứa trẻ làm việc sai, ngón
tay nhẹ nhàng nắm lại một chỗ. Hắn hình như tức giận. . . . . .
Nghe được thanh âm của Vân Tâm Nhược, nhìn nàng cúi đầu. Tiêu Thanh Hàn hít
sâu một cái. Thở dài nói: “Thôi, công chúa cùng thái tử Nhan quốc đều ở
đây, hiện tại không phải là thời gian các ngươi nên tới, nếu như các
ngươi muốn đến hoàng cung , ngày mai tới là được.”
“Ngày mai?”
Vân Tâm Nhược ngẩng đầu lên, có chút nghi ngờ nhìn năm tử trong trẻo
lạnh lùng trước mặt, Minh Phong cũng thu hồi nụ cười, buồn bực nhìn hắn.
“Ngày mai hoàng huynh sẽ dẫn thái tử và công chúa Nhan quốc đi săn thú, các
ngươi có thể cùng đi.” Tiêu Thanh Hàn nói xong, sắc mặt khẽ biến thành
lạnh nhìn về phía Minh Phong, bên trong có ý cảnh cáo.
Minh Phong nhún nhún vai, ý bảo tự mình biết rồi.
Ai. . . . . . Lần này, hắn sai lầm rồi, cho là có thể mang Tiểu Nhược Nhược tới chơi.
Kết quả, chơi còn chưa được, lại gặp phải tên Đại Sát Thần, ai chẳng biết người này nhíu mày một tý, hoàng cung cũng run rẩy.
Nhưng mà, ngày mai có thể quang minh chính đại chơi. Nghĩ tới đây, hắn lại
cười tươi rói. Dù sao không uổng phí mặt mũi của hắn a.
Để Minh
Phong mang theo Vân Tâm Nhược rời đi, Tiêu Thanh Hàn vẫn đứng tại chỗ,
mơ hồ nghe tiếng chúc vui mừng truyền đến, hoàng cung đại điện, ca múa
mừng cảnh thái bình, đèn trong hoàng cung lấp lánh giống như bầu trời
đêm đầy sao. . . . . .
Sau lưng, một vài tiếng bước chân chậm rãi mà tới gần. Người tới hơi thở hòa hoãn, có thể thấy được nội công cực kỳ cao thâm.
“Xin hỏi thái tử, không ở chánh điện mà đến chỗ này là ý gì?” Không quay đầu lại, Tiêu Thanh Hàn thản nhiên nói. Sớm đã biết rõ sau lưng người đến
là ai.
Thư Tuấn thái tử đi tới bên cạnh Tiêu Thanh Hàn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thanh âm nhẹ nhàng phiêu dật, “Thanh Hàn quốc sư quả thật danh bất hư truyền, chỉ nghe cước bộ là có thể đoán được bản thái
tử, cao minh!”
“Không đúng ?” Tiêu Thanh Hàn lắc đầu, “Thanh Hàn
chẳng qua là ngửi thấy được trên người thái tử điện có mùi Cạn Ly Hoa mà thôi.”
Thư Tuấn thái tử nghe xong, vẻ mặt ngặc nhiên một chút,
khóe miệng nụ cười cũng ngưng kết ở chung một chỗ, con mắt sắc ở trong
bóng tối càng lộ vẻ âm u.”Không nghĩ tới quốc sư cũng biết Cạn Ly Hoa.”
“Cạn Ly Hoa, trong truyền thuyết là An Hồn hoa, nghe nói có thể câu hồn đoạt phách, ” Tiêu Thanh Hàn nhìn Thư Tuấn thái tử, dưới bóng đêm mặt Thanh
Hàn trong trẻo lạnh lùng thoát tục, hắn không nhanh không chậm nói:
“Thái tử nghĩ Thanh Hàn nói đúng hay sai?”
“Ha ha. . . . . .” Quả thật không hổ danh nổi tiếng thiên hạ Thanh Hàn quốc sư, Thư Tuấn thái
tử lớn tiếng cười nói, tiếng cười vang vọng trong hoàng cung, lại giống
như băng tuyết.
Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng, trên mặt bình tĩnh, hai tròng mắt sâu không thấy đáy, hắn mím môi nhẹ cười, “Thanh Hàn xin được cáo lui trước, trời tối, xin thái tử cẩn thận!” Sau đó nhìn thật sâu
vào Thư Tuấn thái tử, tuấn tú bóng dáng tức khắc biến mất trong bóng
tối, màu trắng cẩm y từ từ biến mất. Chỉ để lại hương sen thoang thoảng
trong đêm.
“Trời tối rồi. . . . . .” trong mắt Thư Tuấn thái tử
hiện lên một cỗ hàn ý, ở bóng đêm có chút hung ác. Khóe miệng của hắn
nhẹ nhếch lênh, từ trong ngực lấy ra một khối thủy tinh trong suốt, ánh
sáng trắng hiện ra, thủy tinh bên trong ngẫu nhiên hiện ra một mảnh màu
xanh biếc, giống như loại xanh biếc của rừng rậm, cách rất gần, vừa tựa
như rất xa. . . . . .