“Như thế nào, tất cả đều sắp xếp xong xuôi chưa, thời gian không còn nhiều đâu.” Áo bào của Tiêu Cẩn Du dưới ánh đèn càng lộ ra sáng chói, hắn nhìn ngọn đèn dầu vô cùng sáng, hỏi.
“Hoàng thượng, tất cả chuẩn bị tốt rồi, tất nhiên sẽ không để trì hoãn thời gian, xin hoàng thượng yên tâm.” Hoa Trạch khom lưng hành lễ, đem tiến độ báo cho hoàng thượng, lần này là mở yến tiệc mừng quốc sư cùng tướng sĩ thắng lợi, nhưng không thể làm qua loa . Ai không biết hoàng thượng cực kì để ý người đệ đệ này chứ? Mà lần này, quốc sư đả bại binh sĩ Nhan quốc, đánh tan âm mưu của thái tử Nhan quốc, dân chúng hai nước tiếp tục hưởng thụ cuộc sống an cư lạc nghiệp, quốc sư là người mà dân chúng hai nước kính trọng nhất, là vị thần trong lòng bọn hắn.
Tiêu Cẩn Du nghe xong, gật đầu một cái, Hoa Trạch là thái giám từ nhỏ đi theo mình, năng lực làm việc của gã hắn rất yên tâm, bất quá, hắn chậm rãi nhìn bóng đêm đen kịt.
Xoay người nói: “Đem Vân Hồng và Vân Thiển Y mời vào cung đi.”
“Dạ, nô tài lập tức đi làm.” Hoa Trạch nghe xong, nhanh chóng gọi tới một tên thái giám, đem lời hoàng thượng phân phó với hắn. Thái giám vừa nghe, lập tức rời đi.
Khóe miệng Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng nâng lên, trời tính không bằng người tính mà, bây giờ Thanh Hàn đã có Tâm Nhược, hắn không xen vào nữa, tin tưởng đệ đệ sẽ có ý nghĩ của mình, mà thiếu chút nữa đệ đệ thành ma, đã khiến hắn áy náy không dứt, hắn không muốn cps thêm lần nữa, tất cả cứ để đệ đệ tự quyết định, về phần Lê Hân cùng Vân Thiển Y, cũng có thể giải quyết.
Về chuyện phách nguyệt, hắn tin rằng Cửu đệ sẽ cho tất cả mọi người một câu trả lời hài lòng. Hắn đã phải học cách tin cửu đệ, vô điều kiện tin tưởng đệ ấy mới đúng.
Vân Thiển Y nghỉ chân ở trước cửa phòng Lê Hân, làn váy trắng nhạt nhẹ nhàng theo gió bay lên, như đám mây trôi, dung nhan càng thêm xinh đẹp, sắc mặt nõn nà, mày như liễu, môi như hoa khẽ nhếch lên, một phần tuyệt mỹ, ba phần kiều mỵ.
“Két” một tiếng, cửa mở ra từ bên trong, Lê Hân vẫn mặc bộ y phục màu đen, hắn cúi đầu, nhìn Vân Thiển Y, Vân Thiển Y thấy hắn ra ngoài, nhẹ nhàng cười một tiếng, như hoa mùa xuân hoa, cực đẹp.
“Tướng quân.” Nàng hành lễ, con ngươi như nước cụp xuống. Nàng biết làm thế nào mới có thể để mình càng thêm xinh đẹp xuất chúng.
Lê Hân khẽ mím môi, cô gái trước mắt vẫn mỹ lệ như cũ, không phải, so với ngày trước còn đẹp hơn, trước kia, nàng xinh đẹp ưu nhã, hiện tại nàng có ba phần mị lực, nhẹ cười yếu ớt, có lẽ tâm hồn cũng đã bị nàng xao xuyến. Nhưng bây giờ hắn không có cảm giác động tâm đó, cho dù nàng đẹp hơn nữa, trong mắt hắn, cũng chỉ là một người có khuôn mặt xuất chúng thôi, tim của hắn, lúc nào thì thay đổi? Nếu như ngày trước, hắn cho rằng mình yêu nàng, e rằng chỉ bị mê hoặc bởi vẻ xinh đẹp kia.
“Ừ, chuẩn bị xong chưa?” Hắn trầm giọng hỏi, chẳng qua là lúc này mới phát hiện trang phục cô gái trước mắt lộng lẫy, lúc nào thì, hắn không thích đến gần nàng, không đúng, Lê Hân cười khổ một tiếng, trước kia đều là hắn theo đuổi nàng, yêu nàng, che chở nàng, nhưng bây giờ, hắn muốn người kia, không thể tiếp tục muốn nàng nổi nữa.
“Thiển Y đã chuẩn bị tốt rồi.” Vân Thiển Y khẽ gật đầu, sau đó nàng nhẹ nhíu lông mày, khe khẽ cắn lấy môi mềm, một dáng vẻ khổ sở, mỹ nhân là mỹ nhân, một động tác nho nhỏ đều làm người xem thấy yêu thương.
“Còn có chuyện gì không?” Thấy nàng muốn nói lại thôi, Lê Hân bình thản hỏi.
“Là như vậy, tướng quân.” Vân Thiển Y nhẹ buồn, “Thiển Y đã lâu chưa gặp cha, không biết lần này có thể để cha Thiển Y cùng vào cung không mang?.”
Lê Hân vừa nghe, khép hờ hai tròng mắt, Vân Hồng Đào, nhạc phụ của hắn, là kẻ chủ mưu việc thay gả, hắn hận sao? Thật ra thì đã sớm hận rồi.
“Ngươi không nói thì hắn cũng sẽ vào cung, hoàng thượng nói lần này cho hắn tiến cung một lần.” Sau khi nói xong, hắn trực tiếp đi qua nàng, vạt áo hai người khẽ chạm một chút, sau đó lặng lẽ tách ra, tựu như giống vận mạng của bọn họ, mặc dù từng chạm nhau, nhưng đi theo hướng ngược lại.
Vân Thiển Y chậm rãi giãn lông mày ra, hai tròng mắt lóe lên.