Một lát sau, hai người cùng nhau ngồi chúng một chiếc xe ngựa, bên trong xe ngựa cực kỳ bình thường, nhưng cực kì có khí phách, Lê Hân cùng Vân Thiển Y lên, Lê Hân nhắm mắt dưỡng thần, thương thế của hắn chưa khỏi, cho nên cần phải nghỉ ngơi, mà điều làm cho hắn không muốn mở mắt, là cô gái đối diện, cho dù bọn họ là vợ chống, nhưng không tình không nghĩa, phương thức sống chung như vậy, hắn muốn.
Thật ra thì cứ thế này không có gì là không tốt, hắn cần một không gian, mà nàng cần một sự bảo vệ, nếu không có hắn, Thanh Hàn tuyệt đối với không tha cho nàng. Có lẽ Thanh Hàn chưa từng nghĩ tha nàng, chẳng qua là cô gái kia đã trở lại, loại trừ tất cả ma khí trên người hắn, cả cừu hận nữa. Thanh Hàn vẫn sẽ ghét nàng, nhưng đã có thể tha nàng.
Xe ngựa chạy không ngừng, nhưng bên trong xe nhưng không có chút lắc lư, có thể thấy được phu xe tài nghệ cao, Vân Thiển Y ngồi bên trong xe, im lặng như vậy khiến nàng có chút đứng ngồi không yên, ánh mắt nàng tình cờ sẽ dừng lại trên người Lê Hân, con ngươi phức tạp khó dò, bây giờ Lê Hân đối với nàng thật sự rất lạnh nhạt, trong mắt không còn nóng bỏng như trước, hắn gặp nàng, chỉ có khách khí, không có thân thiết, thì ra thời gian đã thay đổi tất cả, cả nàng và cả hắn. Lòng bàn tay truyền đến một hồi đau nhói, nàng cúi đầu nhìn, thì ra là ngón tay của nàng bất tri bất giác bấm vào lòng bàn tay, lưu lại mấy vết đỏ, nàng biết, nàng đã hoàn toàn mất đi tình yêu của nam nhân này.
Thứ từng thuộc về nàng, bây giờ đã không tồn tại nữa, mà nàng, tại sao cảm giác đáy lòng có loại bi thương tràn qua.
Không, nàng cắn môi một cái, trong mắt một mảnh ánh sáng lạnh, đây là cơ hội cuối cùng của nàng, nếu nàng vẫn là tiếp tục ngồi yên một chỗ, như vậy nàng sẽ vĩnh viễn bị vây hãm ở phủ tướng quân, vĩnh viễn là trò cười cho thiên hạ này, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được, mà nữ nhân kia, tại sao có thể hạnh phúc hơn nàng, từ nhỏ nàng luôn được cưng chiều, dung mạo của nàng, tài đứa của nàng, điểm nào cũng hơn ả gấp trăm gấp ngàn lần, sao ả có thể cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về của nàng, hôm nay, nàng sẽ tự tay đoạt lại tất cả mọi thứ vốn nên thuộc về nàng.
Môi của nàng nhẹ nhàng giương lên, gương mặt tuyệt mỹ từ từ mang theo một vòng lạnh lùng.
Mà bên trong phủ tướng quân, Mai Nhi kéo Tri Hạ đứng ở cửa, nhìn xe ngựa dần dần rời đi tầm mắt của các nàng, Mai Nhi quay đầu lại nhìn về phía khuôn mặt Tri Hạ lạnh hơn mấy phần so với bình thường, kỳ quái nói.
“Tri Hạ, tiểu thư đại nạn không chết, ắt có phúc, ngươi xem, tướng quân để tiểu thư tham gia yến hội, ta còn nghe nói lão gia cũng đi, đối với tiểu thư, còn có Vân phủ, đúng là vinh dự, chúng ta nên cao hứng mới phải, sao ngươi nghiêm mặt như vậy?”
khóe miệng Tri Hạ cười khổ, lắc đầu trả lời.”Không, tại sao ta có thể mất hứng chứ?”
Mai Nhi nghiêng đầu, Tri Hạ quá mức thông minh, mà nàng, quá mức ngu ngốc.
Tri Hạ khẽ chớp con mắt, liếc Mai Nhi một cái, khóe miệng cười khổ càng nặng, người không biết mới có thể vui vẻ. Tiểu thư, kế hoạch của ngươi quả thật hoàn hảo, cố ý uống thuốc độc, khiến tướng quân khôi phục tự do cho ngươi, khiến tướng quân dẫn ngươi đi hoàng cung, tiểu thư, ngươi muốn làm gì? Một lần còn chưa đủ sao? Nàng nhìn con dường dài dằng dặc ngoài cửa, đáy mắt thoáng qua một mảnh trong suốt. Nàng, cũng nên rời đi rồi, ân cứu mạng, nàng đã báo xong, không cần lưu lại nữa…
Nàng xoay người, mang theo một phần tuyệt tình đã lâu không gặp.
Mai Nhi thật sự không hiểu, nhưng có thể cảm thấy Tri Hạ thay đổi rất nhiều. Sau đó, nàng nhìn thấy Tri Hạ đi càng ngày càng xa, nhưng nàng nhìn mình, nàng vẫn còn ở nơi này.
“Tri Hạ, ngươi đi đâu vậy, chờ ta một chút.” Nàng nhấc váy, đuổi theo.