Minh Phong đến Lưu Đinh lâu thì nhìn thấy tình
cảnh như vậy, nam tử lạnh nhạt xuất trần, cô gái thanh tú nhã nhặn, mặc
dù mang dung mạo của cô gái so sánh với nam tử thì kém mấy phần, nhưng
nụ cười trên mặt cô gái lại tựa như ánh sáng mặt trời, da trắng muốt,
lại ở trong khung cảnh hơi nước mờ ảo, như ngọc sáng bóng.
Hai người kia, lúc này cực kì. . . . . . cực kì. . . . . .xứng đôi.
Đợi chút. . . . . . Hắn đang nghĩ cái gì? Bỏ qua ý tưởng không nên
có trong đầu, chẳng qua hắn nhìn thêm lần nữa, thế nhưng vẫn xuất hiện ý tưởng này
Minh Phong phiền não xoay người, hắn không thèm quan
tâm nữa, đi tìm một chút đồ ăn cho no bụng của mình mới được. Hai người
này sáng sớm ở đây không biết đói là gì, nhưng hắn là người bình thường.
Ánh mắt mặt trời thi nhau rọi xuống trần gian, xuyên qua lá trúc, không
ngừng chớp động theo gió, chiếu vào trên người họ, như ong bướm bay
lượn, bóng dáng sáng ngời.
Hai canh giờ sau, trải qua sự cố gắng
không ngừng của hai người, tác dụng và hình dáng của guồng nước căn bản
được phác họa, phải chờ ứng dụng vào thực tế mới có thể hiểu biết hết
ứng dụng của nó.
Tiêu Thanh Hàn cất cẩn thận bản vẽ đã được chỉnh sửa, chờ tiến cung bàn luận thêm với Hoàng thượng để có biện pháp cụ
thể. Hắn ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn Vân Tâm Nhược, trong mắt ấm áp như
xuân.
Cô gái trước mắt, hôm nay cho hắn quá nhiều niềm vui. Đột
nhiên hắn nghĩ đến cái gì đó, con mắt lập tức trầm xuống, biến hóa vạn
phần, cuối cùng biến thành sự yên lặng.
Tiêu Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, đã trễ thế này rồi ư! Mới nhớ tới mình và nàng chưa ăn cơm.
“Đói bụng không?” Thanh âm rất nhẹ, rất nhạt, tựa như gió xuân thổi vào nội tâm nàng.
“Dạ.” Hắn vừa nói, nàng mới cảm thấy thật đói bụng.
“Đi thôi. . . . . .”
Hai người một trước một sau rời Lưu Đinh lâu, Vân Tâm Nhược đi theo sau
lưng Tiêu Thanh Hàn, một cảm giác an tâm từ người phía trước chậm rãi
truyền cho mình.
Tiêu Thanh Hàn cùng Vân Tâm Nhược đi tới nơi để
dùng cơm, Vân Tâm Nhược rốt cuộc biết cái gì gọi là ác quỷ vồ mồi rồi,
trên bàn bày đủ loại món ăn, toàn bộ bị con sói chén sạch bách. . . . . . Minh Phong ngồi ở trên ghế, vuốt chiếc bụng tròn, thỏa mãn thở dài. . . . . .
Minh Phong quả thật giống quỷ chết đói đầu thai, ăn nhiều như heo ý.
Tiêu Thanh hàn mím môi không nói gì, phất tay để hạ nhân dọn dẹp “chiến
tích” kia, hai cặp mắt như mũi tên chiếu lên người Minh Phong, Tiêu
Thanh Hàn nhíu lông mày, Vân Tâm Nhược cười như không cười, khiến Minh Phong có giác như trên cơ thể mình có sâu không bằng, toàn thân đều
không thoải mái.
Tại hắn quá đói thôi mà, đó cũng là lỗi sao?
Hắn chỉ đem cơm trên bàn ăn sạch, cũng là lỗi sao?
Cùng lắm thì kêu thêm một bàn nữa là được, trước kia cũng có chuyện này mà,
tức giận cái gì nhỉ? Mà phủ Quốc sư tiền nhiều như thế, còn sợ gọi không đủ một bàn món ăn nữa ư?
Ơ. . . . . . Hắn oan uổng mà!
Minh Phong thật sự không chịu nổi hai ánh mắt ghét bỏ của họ, lần đầu tiên vẻ mặt xám xịt mà rời Lưu Đinh lâu.
Hừ! Hắn không chọc nổi bọn họ là đúng, trốn cũng không thoát được sao?