Vân Tâm Nhược đi đến trước bàn, cúi đầu nhìn vô số tờ giấy rải rác khắp
nơi, vẽ trên ấy lại là hình guồng nước mà mình sai người làm.
Nhưng nhìn kỹ lại thì không giống mấy, nét vẻ rất tinh xảo, tạo hình cũng cực vì tinh diệu.
Tiêu Thanh Hàn buông bút trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng. Hai tròng mắt lạnh
lùng thản nhiên, lại xuất hiện thêm vài đường tơ máu,“Cô nương đến rồi
à.”
“Ừ.” Vân Tâm Nhược vừa thấy của hai mắt hắn, lại đồ hắn mặc
ttrên người, vẫn là quần áo ngày hôm qua, trong lòng chậm rãi có một
chút xúc động, quan tâm hỏi:“Quốc sư, ngươi một đêm không ngủ sao?”
Nghe thấy sự quan tâm của nàng, trên mặt như ngọc của Tiêu Thanh Hàn hiện
lên chút ý cười, gật gật đầu, cũng không giấu diếm,“Ta đang nhìn thứ
ngươi làm, tuy nhỏ nhưng lại có thể đưa nước từ nơi này đến nơi khác, ta đang nghĩ nếu lớn hơn một chút có thể dùng để tưới nước cho đồng ruộng
hay không”.
Tại Giang Bắc tình hình hạn hán rất nghiêm trọng. Nếu có thể giải quyết việc tưới tiêu, có thể giảm bớt một chút. Như vậy,
dân chúng có thể thu hoạch nông sản nhiều hơn một chút.
“Nhưng mà……” Hắn cúi đầu, nhìn trên bàn mấy bản mình vẻ,“Ta nghiên cứu một đêm, có vài chỗ thấy không ổn.”
Trong mắt nam tử lộ ra vài phần mệt mỏi, nhưng người lại không có vẻ nửa phần mệt mỏi nào, vẫn như cũ phong thần tuấn nhã.. Hắn nhìn thì lạnh lùng hờ hững, tâm hắn ôn nhu thiện lương, tâm hắn nằm ở thiên hạ ở dân chúng.
Vân Tâm Nhược đột nhiên cảm thấy có chút chua chát, nhớ tới bóng dáng cô
đơn tịch liêu trên thiên nhai, cũng chính là nam tử áo trắng trước mắt.
Khuôn mặt giống nhau, cảm xúc giống nhau.
Tim hắn chứa cả thiên hạ, nhưng ai trong lòng thì có hắn……
Nước mắt đã đong đầy, Vân Tâm Nhược nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn. Bốn mắt
nhìn nhau, cặp kia mắt, như có thể nhìn thấu chỗ sâu nhất trong linh hồn của nàng……trái tim vỡ nát, linh hồn đầy vết thương chồng chất..
Lần đầu tiên, có ánh mắt làm nàng không được tự nhiên.
Lần đầu tiên, nàng muốn né tránh.
Vết thương quá khứ bị chôn chỗ sâu nhất trong lòng, nàng không muốn chạm
đến, chỉ sợ chạm nhẹ nhàng một cái sẽ đau tận xương tủy.
Nhìn đi
chỗ khác, không dám nhìn hai tròng mắt thanh lãnh kia, Vân Tâm Nhược cầm lấy bản vẻ trên bàn , đem sự chú ý đặt vào bức họa trong tay, tinh tế
nhìn, suy nghĩ.
Mắt Tiêu Thanh Hàn đọng lại, ngồi dậy tựa vào
trước ghế, tiếng nước chảy nhẹ nhàng vang lên đều đêu, như một ca khúc
nhẹ nhàng. . . . . .
……
Vân Tâm Nhược nhìn một lúc lâu,
đặt bản vẻ trong tay lên bàn, cầm lấy bút, nhẹ lướt cái đường: “Cái này
gọi là guồng nước, thật ra là vật dùng để đưa nước từ địa hình thấp lên
cao.. trục gỗ để làm điểm tựa, sau nặng trước nhẹ, để nước chảy ra. Thật ra đối với loại guồng nước này, ta cũng chỉ thấy qua vài lần trong
sách, nhớ không chính xác mấy, có thể giúp chỉ từng đấy. Nhưng ta sẽ cố
gắng”.
Nghe được nàng nói như vậy, Tiêu Thanh Hàn đem lực chú ý
nhìn về phía trước bàn, hai người lẳng lặng ngồi đó, một người nói, một
người nghe, thỉnh thoảng nhỏ giọng bàn luận.