"Bị thương sao?" Thanh âm của hắn thật thấp. Vặn lông mày, lại mang theo sự quan tâm, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Vân Tâm Nhược lắc đầu một cái, bắt lấy tay hắn đặt trên gương mặt của mình, tròng mắt trong suốt rung động. Sau đó ôm eo của hắn, vùi mặt vào ngực
hắn.
"Thanh Hàn, ta rất nhớ ngươi."
Tiêu Thanh Hàn thân
thể cứng đờ, rồi sau đó từ từ buộc chặt đôi tay, ấm áp môi đặt bên tai
của nàng."Ta cũng nhớ ngươi." Ánh mắt tươi cười giống như ngôi sao, ấm
áp, sáng ngời.
Ấm áp hơi thở, khiến khuôn mặt tái nhợt của nàng
cũng trở nên ấm, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nâng lên nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười ấy, mang theo mùi vị của hạnh phúc.
"Tại sao. . . . . . Ngươi không chết?" tròng mắt Mạc Trân đỏ lên, nằm trên mặt đất, ghen tỵ nhìn hai người ôm nhau.
Vân Tâm Nhược nhớ giọng nói này, thân thể của nàng không khỏi khẽ run run.
Đây là giọng nói từng khiến nàng cùng Thanh Hàn tách ra. Giọng nói này
thiếu chút nữa khiến nàng không còn được gặp lại Thanh Hàn.
"Đừng sợ, có ta ở đây." Đỉnh đầu truyền đến giọng nói dịu dàng như nước, làm
nàng từ từ thanh tĩnh lại. Nàng nhắm mắt, tựa vào trước ngực của hắn,
đúng vậy, có hắn ở đây, có hắn ở đây mà.
Trong không khí truyền
đến mùi máu tươi nồng nặc, Vân Tâm Nhược nhăn đầu lông mày, nàng dường
như bỏ quên cái gì? Từ Tiêu Thanh Hàn trong ngực ngẩng mặt lên, nghiêng
đầu nhìn bên ngoài, lại bị Tiêu Thanh Hàn ôm vào trong ngực.
"Đừng động, cũng đừng nhìn." Hắn không muốn để nàng nhìn thấy tất cả hình ảnh trước mắt, nhắm mắt lại, hắn có chút hoảng hốt, nếu như không phải nghe được thanh âm của nàng, không nhìn thấy nàng đứng trước mặt mình, hắn
thật sự sẽ diệt Mạc tộc.
Nam nhân mới vừa rồi cả người sát khí như ma quỷ, nhưng bây giờ sạch sẽ bất nhiễm bất kỳ bụi trần, như thần tiên chuyển thế.
Lúc này, hình ảnh nam nữ ôm nhau tựu như một bức phong cảnh tuyệt đẹp, nhàn nhạt ôn tình không ngừng truyền ra, màu sắc trong thiên địa toàn bộ
phai nhạt, chỉ có bọn họ phút chốc biến thành vĩnh hằng.
Ánh mặt
trời từ từ phá tan màn mây, trong nháy mắt, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Khí trời tự nhiên chuyển, mới vừa rồi còn âm u sâu thẳm đã từ từ biến
thành màu lam.
Ánh mặt trời rửa sạch bụi bậm trong không khí, hơi thở mát mẻ từ từ cuốn đi mùi máu tanh trên tế đàn.
Mọi người giống như thoát khỏi một kiếp nạn.
Mạc Trân hung hăng nhìn chằm chằm đôi nam nữ kia, tại sao nàng ta không có chết, tại sao hắn chỉ ôn nhu với nàng ta.
Nàng hận. . . . . .
Từ nhỏ, nàng chính là người thiếu nữ cao quý, được tuyển làm tộc trưởng
Mạc tộc, nhưng bây giờ bị hai người này làm hại cho thân bại danh liệt,
về sau nàng phải sống ở Mạc tộc như thế nào đây? Đối mặt với tộc nhân
của nàng thế nào đây?
Tiêu Thanh Hàn,
Hắn đáng chết. . . . . .
ánh mắt nàng chợt lạnh lẽo. Nằm trên mặt đất, nàng nhìn toàn thân mình đầy
vết máu, sau đó từ trong ngực lấy ra một cây sáo trúc màu lục.
Sáo trúc được ánh sáng thoáng qua, có chút quỷ dị.
Tiếng sáo cất lên, thanh âm rất khó nghe. Trên không trung không ngừng truyền ra, tựa như có thể truyền tới hơn ngàn dặm.