Giơ kiếm trong tay
lên, khóe môi hắn nhệ nhếch. Khi kiếm muốn đâm xuống. Một hồi giọng nói
mềm nhũn mang theo khàn khàn truyền đến, như một ngọn gió thoảng, khiến
lửa giận của nam tử biến mất không thấy.
Tiêu Thanh Hàn sửng sốt, Mạc Sơn sửng sốt, cả Mạc Trân nằm trên mặt đất cũng sửng sốt.
"Thanh Hàn. . . . . ." Thanh âm của thiếu nữ tiếp tục truyền đến. .
Nơi xa, một tia ngân quang chậm rãi tới gần. Da lông trắng muốt được gió thổi phấp phới.
Tiêu Thanh Hàn thả kiếm trong tay, xoay người nhìn về phía vệt sáng màu bạc.
"Nhược, là ngươi sao?"
Vân Tâm Nhược xa xa liền nhìn đến bóng dáng màu trắng, khuynh thành vô song, cô tịch lại có mang theo nỗi buồn.
"Nguyệt, nhanh một chút." Nàng vỗ vỗ thân thể của lang vương, Lang Vương biết ý, càng tăng nhanh vận tốc, cho đến khi thấy được Tiêu Thanh Hàn Thanh.
Nàng nhảy xuống khỏi thân thể của lang vương. .
Thân thể gầy yếu trong nháy mắt tràn đầy lực lượng, Thanh Hàn, nàng vươn tay, hướng về bòng trắng ấy mà chạy tới. . . . . .
Tiêu Thanh Hàn sững sờ nhìn thiếu nữ chạy về phía mình.
rốt cuộc Vân Tâm Nhược chạy tới trước người Tiêu Thanh Hàn. Trong con ngươi đều in hình bóng của hắn.
Là ai nói qua, Tâm động, lệ liền rơi.
Là ai nói qua, Tình động, mệt mỏi cả đời.
"Thanh Hàn. . . . . ." Nàng chợt nhào vào ngực Tiêu Thanh Hàn, hơi thở quen
thuộc đập vào mặt, nhiều ngày ủy khuất, nhớ thương, tư niệm, mờ mịt,
toàn bộ bộc phát, trong lúc nhất thời, nước mắt cũng ngăn không nổi, rối rít tự nhiên, ruột gan đứt từng khúc. . . . . .
Tiêu Thanh Hàn
trầm mặc nhìn Vân Tâm Nhược ở trong lòng mình mà khóc, trong lúc bất
chợt, hắn ôm chặt lấy thiếu nữ, như muốn đem nàng hòa vào xương cốt của
mình.
Thôi, Tiêu Thanh Hàn, thừa nhận.
Hắn đã yêu.
Yêu đến tâm cũng đau rồi. . . . . .
Đem nàng kéo ra từ trong lòng ngực, nhìn mặt mày nàng tái nhợt, ngón tay khẽ vuốt ve lông mày nàng. Còn có nước mắt của nàng.
Tâm một hồi đau nhói.
Vân Tâm Nhược mặc tay hắn di động trên mặt mình, lòng ngón tay mang theo
dịu dàng. Nước mắt được hắn dùng ngón tay lau đi, chỉ là một giọt nước
mắt trong suốt, sau đó, hắn ngậm đầu ngón tay, lệ của nàng, vừa mặn vừa
đắng.
Đột nhiên, Vân Tâm Nhược cảm thấy trên đầu một bóng đen ập xuống, môi Tiêu Thanh Hàn dán chặt vào trước trán nàng.
Lòng của nàng đột nhiên tăng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi ngực vậy, Lôi ca
ca đã từng hôn qua trán của nàng, nhưng khi đó, nàng chỉ cảm thấy tuyệt
vọng, chỉ cảm thấy thống khổ. Mà Tiêu Thanh Hàn hôn, lại làm cho nàng
kích động chưa từng có, ngọt ngào, ấm áp. Như một mảng hoa, trong suốt
ngọt ngào, trong lòng một dòng nước ấm xẹt qua, như mang theo vô hạn
quyến luyến. Nâng lên ngọn sóng tình yêu. . . . . .