"Tiêu Thanh hàn,
ngươi ở đây làm cái gì?" Mạc Sơn đột nhiên từ phía sau lao ra, trợn to
mắt nhìn tất cả, hắn quả thật không thể tin được hình ảnh đã thấy,
chuyện gì xảy ra? Sao toàn thân Mạc Trân lại máu me nằm ở chỗ này? Còn
tại sao Tiêu Thanh hàn cầm kiếm, chẳng lẽ hắn muốn giết Mạc Trân, chẳng
lẽ, hắn biết tất cả. Lúc này, Mạc Sơn đột nhiên cảm thấy toàn thân một
hồi lạnh như băng.
mặt Tiêu Thanh hàn âm trầm nhìn về phía Mạc Sơn, hắn cũng không quên vẻ mặt kỳ quái của gã nam nhân này khi nhìn thấy mình.
Giơ kiếm trong tay lên, hắn xoay người, đem kiếm đặt vào cổ họng Mạc Trân,
chỉ cần hắn khẽ dùng sức, sinh mệnh Mạc Trân sẽ biến mất.
"Đừng. . . . . ." Mạc Sơn sợ hãi kêu to, vẫn ôm hi vọng rằng hắn không biết
chuyện, "Tộc trưởng phạm vào lỗi gì? Mà ngươi lại tuyệt tình như vậy với nàng." Hắn không chết tâm mở miệng.
"Lỗi gì ư?" Tiêu Thanh Hàn
xoay người nhìn về phía Mạc Sơn, kiếm trong tay lại không để xuống. Lạnh như băng mở miệng. Trong hai tròng mắt sâu thẳm, "Nàng ta động vào
người không nên động."
Mạc Sơn cả kinh, lui về phía sau một bước, hắn đã....biết.
cổ tay Tiêu Thanh hàn tiến lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ Mạc Trân, một tia máu từ mũi kiếm chảy ra, theo thân kiếm chảy xuống.
"Không, đừng giết nàng." Mạc Sơn đột nhiên quỳ trên mặt đất, đôi tay hung hăng
vỗ ngực mình "Là ta. Dẫn sói công kích các ngươi là ta, hạ Nhuyễn Cân
Tán trong không khí cũng là ta, khi ngươi hôn mê, nàng cũng là do ta
đưa đến thánh, đều là ta." Hắn đem tất cả tội lỗi nhận hết về mình, Mạc
Trân không thể có chuyện, Mạc tộc cũng không thể có chuyện, tất cả hắn
sẽ gánh chịu. Nếu như Tiêu Thanh Hàn thật sự muốn giết người, như vậy
thì giết hắn thôi. Chẳng qua, thật sự có dễ dàng lừa gạt Tiêu Thanh Hàn
như vậy sao?
Tiêu Thanh Hàn hơi nghiêng đầu, vừa khiến Mạc Sơn nhìn đến nụ cười như không cười của hắn.
Hắn cầm kiếm, vết máu trên thân kiếm chảy tới mũi kiếm, sau đó rơi xuống,
trên thanh kiếm vừa một mảnh trơn bóng. Hắn đi tới trước mặt Mạc Sơn,
sau đó quay đầu nhìn Mạc Trân một chút, quỷ dị cười một tiếng. . . . . .
"A!" một tiếng hét thảm. cả cánh tay trái của Mạc Sơn bị chặt đứt, máu chảy như suối.
Mạc Trân cũng hít một hơi. Cũng chống đỡ không nổi nữa mà té xuống đất.
"Tiêu Thanh Hàn, ngươi là ma quỷ." Mạc Sơn một tay túm lấy cánh tay đã bị
cụt, bờ môi run rẩy, máu từ khe hở chảy ra không ngừng, hắn quỳ trên mặt đất. Ánh mắt không thể mở to nổi.
Tiêu Thanh Hàn nhìn bàn tay trên đất, lại quay đầu nhìn về phía Mạc Trân. Nhanh như vậy đã không chịu đựng nổi ư?
Ma quỷ sao? Nói hắn như thế nào thì bây giờ hắn liền đúng như vậy.
Mạc Trân ngẩng đầu lên, nhìn vết máu trên đất của Mạc Sơn, không ngừng khẩn cầu hắn, "Van cầu ngươi, tất cả đều do ta làm, tộc nhân của ta không
liên quan. Xin bỏ qua cho bọn họ."
"Câm miệng. . . . . ." Tiêu
Thanh Hàn thở dài, trong tròng mắt rực rỡ, rồi sau đó lại phục hồi rét
lạnh."Nàng chết rồi, các ngươi phải chôn theo nàng."
Thật quá muộn, nàng đã không có ở đây. . . . . .
Nói gì cũng vô dụng rồi.
Bởi vì bọn họ, phải chết.
"Tộc trưởng, Mạc Sơn." Nghe được tiếng kêu thê lương, mọi người từ mọi nơi
chạy tới, mùi máu tanh trên tế đàn, từ chỗ rất xa cũng có thể ngửi thấy
được. cả người Mạc Sơn đều là máu, một cánh tay đã không còn. Trên đất
là một cánh tay, máu me và tộc trưởng Mạc Trân của bọn họ, nàng cũng
toàn thân đẫm máu, không nhúc nhích nằm trên mặt đất, chẳng qua chỉ dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn bọn họ. Mà bạch y nam tử đứng thẳng, trong tay
cầm một thanh kiếm, âm trầm tà lãnh.
"Cũng tới rồi. . . . . ."
con mắt Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía đám người phía dưới. Bờ môi mang
theo nhàn nhạt ý cười, cười làm trời đất biến sắc, như sứ giả địa ngục
đến đòi mạng, trong gió, mùi máu tanh càng ngày càng dày đặc.
********
Lúc này, Vân Tâm Nhược nằm ở trên người Lang Vương nhíu chặt mày, bên tai
không ngừng truyền đến tiếng gió o o, gió thổi làm gương mặt của nàng có chút đau, nàng lại không chú ý tới, không biết vì sao lòng của nàng đột nhiên quặn lại, cảm giác như có cái gì đó sắp xảy ra, khóe mắt không
nhịn được mà chảy lệ, trái tim đau đớn.
"Nguyệt, nhanh chút nữa." Nhanh chóng tìm được Thanh Hàn, dán sát mặt đến trên người Lang Vương, nàng thúc giục.
Nhìn rừng cây không ngừng chạy về phía sau, Vân Tâm Nhược lo lắng nhắm lại cặp mắt. Mặc niệm nói.
Thanh Hàn, chờ ta. . . . . .
Nhất định phải chờ ta.
********
Tiêu Thanh Hàn vung tay lên, nhuyễn kiếm trong tay phát ra ánh sáng màu
xanh, hắn từ từ đi xuống bậc thang, 28 bậc thang, lúc này lại ngắn vô
cùng, thời gian giống như ngừng lại, mọi người không nhúc nhích, thậm
chí không có phản ứng, đều bị ánh sáng đỏ trong tròng mắt hắn làm cho
đứng im.
Mỗi bước đi, sợi tóc trên đầu hắn liền rối rít nâng lên, hất ra một độ cong tuyệt mỹ, mà áo bào trắng trên người cũng bay lên.
Nam tử tuấn mỹ như tiên giáng trần, vẻ mặt lại âm lãnh vô tình như ác
quỷ địa ngục.