Vẫn Luôn Thích Em

Chương 225: Chương 225: Bắt đầu thi đại học (5)




Editor: Waveliterature Vietnam

“Mẹ nên biết rằng, Bắc Kinh là thủ đô của đất nước, nếu chỉ tốt nghiệp với một tấm bằng đại học sẽ rất khó để tìm được một công việc tốt, muốn có một công việc ổn định chắc chắn sẽ phải cố gắng học tập rất nhiều để lấy được bằng thạc sĩ, tiến sĩ, mẹ thử tính mà xem, nếu như vậy đợi đến lúc tốt nghiệp con cũng đã 27,28 tuổi rồi ư?? Rồi sau khi tốt nghiệp, có công việc ở Bắc Kinh, vậy con sẽ phải ở lại Bắc Kinh, mua nhà rồi nội thất, về phần bố mẹ, sau này bố mẹ muốn cứ phải thường xuyên chạy đi chạy về từ nhà mình đi Bắc Kinh à. Còn nếu không làm ở Bắc Kinh con trở về Giang Tô, vậy việc học ở Đại học Bắc Kinh còn có nghĩa lý gì không? Con thấy Đại học Nam Kinh chẳng thua kém gì Bắc Kinh cả, đây là trường tốt nổi nhất ở Giang Tô rồi, lẽ nào lại không bằng Đại Học Bắc Kinh à?

Về sau con muốn ở lại Nam Kinh lập nghiệp thì cũng sẽ tiện cho việc di chuyển đi lại của bố mẹ hơn, nó gần hơn nhiều so với đi lên Bắc Kinh đúng chứ??”

“Việc này… …” Bà Chu suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy những điều Trịnh Thành Tử nói cũng có phần hợp lý.

Ông Chu nãy giờ ngồi lắng nghe liền gật đầu nói: “Con nói cũng đúng, dù sao thì Bắc Kinh ở xa và thật sự bất tiện cho việc đi lại, hơn nữa nó lại rộng lớn đông đúc như vậy, sẽ rất bon chen, choáng ngợp.”

“Nhưng dù sao thì chuyện này nó cũng nên thảo luận bàn bạc với chúng ta trước chứ.” Bà Chu trợn mắt nhìn ông Chu, sau đó quay qua Trịnh Thành Tử nói tiếp: “Chúng ta là bố mẹ của con, là người đã nuôi nấng giáo dục con từ nhỏ, chuyện lớn như vậy, con phải hỏi ý kiến của bố mẹ trước khi quyết định mới đúng.”

“Không phải bây giờ con đang bàn bạc với bố mẹ đây sao?” Trịnh Thành Tử dang tay nhún vai và nói với vẻ mặt bất lực.

“Con đã nói như vậy rồi thì còn thương lượng được cái gì nữa chữ, Đại học Nam Kinh cũng không tệ, cách nhà chúng ta cũng không xa, bố mẹ sẽ tiện cho việc đi thăm con hơn.” Bà Chu khẽ thở dài, liếc mắt nhìn Thành tử và gật đầu nói: “Chỉ là mẹ cảm thấy có chút đáng tiếc…. … haizz… …”

Ông Chu suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng không có gì phải đáng tiếc cả, học xong về sau nếu muốn có thể lên Bắc Kinh để đào tạo chuyên sâu hơn, nhưng mà nói trước con sẽ không được thi lại Đại học Thanh Hoa làm nghiên cứu sinh đâu đấy, thôi chuyện này cứ quyết định vậy đi.”

“...”

Thỏ trắng mắt chớp chớp, hết người người này lại nhìn qua người kia, mặt lúc này đã tối sầm lại.

Một việc lớn như vậy, mà ca ca nước cam đã xử lý một cách nhanh chóng chỉ bằng vài câu giải thích ư??

“Thống nhất vậy đi, đổi đề tài nói chuyện được rồi.” Trịnh Thành Tử đứng dậy, đi hai vòng quanh phòng khách rồi đột nhiên quay người hướng về phía thỏ trắng hỏi: “Em không phải năm nay cũng chuyển cấp ư??”

“Hả??... …à à, đúng vậy ạ… …” Thỏ trắng ấp úng gật đầu.

“Bây giờ em lên năm đầu tiên của trường trung học cơ sở rồi đúng chứ?”

“Dạ!”

“Ừ như vậy thì… …” Trịnh Thành Tử chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi cười lớn nói với mọi người trong phòng: “Để chúc mừng cho việc con thi đậu vào trường đại học Nam Kinh và thỏ trắng cũng bắt đầu năm thứ nhất của trung học cơ sở, chúng ta làm một chuyến du lịch đi?”

“Cái gì??”

Cả nhà đều ngạc nhiên trước đề nghị của Trịnh Thành Tử.

“Con định đi du lịch ở đâu??” Ông Chu chưa kịp phản ứng, liếc nhìn Thành Tử với vẻ mặt khó hiểu và hỏi.

“Thỏ trắng em muốn đi du lịch ở chỗ nào??” Trịnh Thành Tử quay đầu lại, hướng về phía thỏ trắng đang đứng ngay cạnh mình hỏi.

“Dạ… …đi cắm trại ở một khu rừng lớn được không??” Thỏ trắng chần chừ một lúc, rồi nảy người chợt nghĩ ra gì đó và hỏi.

“Vậy thì chúng ta sẽ đi cắm trại ở rừng.” Trịnh Thành Tử liền gật đầu, không cần suy nghĩ, đối với anh việc lựa chọn địa điểm không quan trọng, đi ở đâu cũng được.

Vậy là, mọi chuyện đã được quyết định xong xuôi.

Thỏ trắng vẫn không hiểu được, cuộc tranh cãi nảy lửa lúc nãy giữa ba người về nguyện vọng đại học tại sao trong nháy mắt liền biến thành quyết định đi du lịch rồi không còn ai bận tâm đến cuộc tranh cãi đấy nữa… …

Đợi khi trời tối trở về nhà, thỏ trắng bàn bạc với mẹ chuyện mình sẽ đi du lịch cùng với gia đình Trịnh Thành Tử, mẹ cô do dự một hồi lâu, mới ấp úng hướng về phía thỏ trắng nói: “Thật ra… …mẹ có chuyện này muốn nói với con… …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.