Vẫn Luôn Thích Em

Chương 226: Chương 226: Con có đồng ý không (1)




Editor: Waveliterature Vietnam

“Có chuyện gì vậy ạ??” thỏ trắng đi đến ngồi kế bên mẹ của mình, khuôn mặt biểu lộ rõ sự tò mò, chớp chớp mắt và hỏi mẹ.

“Con… …” Đích Mụ Mụ hơi ngập ngừng, không biết phải bắt đầu nói như thế nào, bà chần chừ rất lâu, rồi hướng về phía thỏ trắng hỏi với ánh mắt như đang thăm dò: “Con có còn nhớ rõ hình dáng của bố con không thỏ trắng??

Thỏ trắng sững người trước câu hỏi của mẹ, cô không nghĩ rằng mẹ lại hỏi mình về chuyện của bố ngày lúc này.

Trong kí ức của mình, thỏ trắng nhớ rằng nhiều năm nay mẹ không hề nhắc đến bố hay bất kì một câu chuyện nào liên quan đến ông ấy, có thể mẹ sợ làm thỏ trắng buồn, hoặc cũng có thể mẹ cảm thấy đau khổ khi nhắc lại những kí ức về bố… …

“Con còn nhớ ạ… …”Thỏ trắng nghĩ một lát, rồi nhẹ ngành trả lời mẹ: “Dù không thể nhớ rõ khuôn mặt của bố như thế nào, những kí ức về mùa đông năm đó, bố mặc bộ quân phục nghiêm trang, bước đi dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, cười híp mắt tiến lại gần vẫn in đậm trong tâm trí của con.”

Căn phòng trở nên im ắng không ai nói thêm câu gì.

Mẹ của thỏ trắng cũng đang tưởng tượng lại khung cảnh mùa đông năm đó, khuôn mặt lộ rõ nét u buồn.

“Ừ… …đã nhiều năm như vậy rồi, mẹ vẫn ít khi đề cập đến chuyện của bố, không biết con có vì vậy hiểu nhầm hay giận gì mẹ không… …” Đích Mụ Mụ thở dài, tiếp tục nói: “Thật ra mẹ luôn luôn tin tưởng rằng bố con chưa biến mất, rõ ràng chỉ mới hôm qua hôm kia đây thôi còn gọi điện cho mẹ kể chuyện phiếm rồi cười nói vui vẻ, vậy mà chỉ trong một cái nháy mắt ông ấy đã biến mất khỏi thế giới này rồi… …”

“Bố con đã rời đi được mấy năm rồi, vậy mà nhiều lúc mẹ nằm ngủ thiếp đi, mơ những giấc mơ về ông ấy rồi bật dậy khóc nức nở khi nào không hay, trong giấc mơ đó chúng ta đã cùng cười, cùng nói, cùng sống với nhau rất vui vẻ, tất cả như một thước phim vậy, đôi khi mẹ thật sự chẳng muốn mình tỉnh giấc, cứ mãi sống trong ảo mộng đó, rồi lúc tỉnh lại, nhìn bên cạnh là chiếc gối trắng trống trơn không có bóng dáng của ông ấy, cảm giác đó không từ ngữ nào có thể diễn tả được, nó đau đớn và hụt hẫng vô cùng.

Mẹ thỏ trắng nghẹn ngào kể lại, giọng càng ngày càng nhỏ dần.

“Khoảng thời gian đó, mẹ đã bỏ mặc con, không chăm sóc cho con được thật tốt, mẹ sợ rằng chính cảm xúc của mẹ sẽ ảnh hưởng đến con, nên đã luôn gửi con sang nhà ca ca nước cam, thỏ trắng …..

con có trách mẹ không?” Mẹ thỏ trắng cầm lấy tay con gái, hai mắt đã đỏ hoe, giọng run run hỏi.

“Dạ không đâu mẹ ạ… …” thỏ trắng lắc đầu, “Con chưa bao giờ trách mẹ bất kì điều gì, bởi côn hiểu rõ tất cả mọi chuyện mẹ làm đều là vì con.”

“Con ngoan của mẹ… …” Đích Mụ Mụ thở dài một tiếng, giọng nói vẫn như trách bản thân: “Mẹ về sau này mới biết cô giáo Ngụy đã đối đãi với con không tốt, may là ông Chu đã ra mặt giải quyết mọi chuyện… … không thì con gái của mẹ chẳng biết sẽ phải chịu ấm ức đến khi nào nữa… …từ sau chuyện đó, mẹ mới nhận ra rằng, bản thân mình đã quá vô tâm với con, không dành cho con được nhiều sự quan tâm, chăm sóc… …”

“Mẹ… …” thỏ trắng cắn chặt môi, không nhịn được liền cúi gằm mặt khóc nức nở.

“Nhiều năm qua, tất cả bạn học bên cạnh con đều có sự quan tâm của cả bố và mẹ, mẹ biết trong lòng con rất buồn, chỉ là không nói ra ngoài mà thôi… …”Mẹ thỏ trắng đưa tay quệt những giọt nước mắt đang lăn dài trên má thỏ trắng, âu yếm nói: “Cho nên… … cho nên…. …”

“Cho nên cái gì hả mẹ??” Thỏ trắng đưa tay lau lau nước mắt, chớp mắt hướng về phía mẹ tò mò hỏi.

“Cho nên là… …mẹ muốn tìm cho con một người bố … …” Đích Mụ Mụ ngập ngừng nói, phải rất khó khăn bà ấy mới mở lời được: “Con có đồng ý không??”

Thỏ trắng sửng sốt trước câu hỏi của mẹ.

Cô ấy miệng há hốc, nhìn mẹ với ánh mắt thất vọng trộn lẫn sự khó hiểu. Thỏ trắng không biết phải trả lời cho câu hỏi của mẹ như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.