Vẫn Luôn Thích Em

Chương 244: Chương 244: Cảm giác thật tuyệt (4)




Editor: Waveliterature Vietnam

Mọi du khách đứng xung quanh, tận mắt chứng kiến thỏ trắng ném được hai đồng xu vào bên trong cái bát liền mở lời tán dương cô: “Cô gái nhỏ này thật sự rất thông minh, ném một lúc nhiều đồng xu ra như vậy, lại vừa vặn trúng hai cái vào bên trong bát, chà, quá thông minh rồi, tại sao ta lại không nghĩ tới cách làm đó từ trước nhỉ.”

Thỏ trắng nghe mọi người đứng bàn tán và khen ngợi mình không ngớt thì khuôn mặt trắng nõn của cô vểnh lên, cười tươi như hoa.

“Ha ha ha ha, cô gái nhỏ thật lợi hại đấy, loại biện pháp như này mà cô cũng có thể nghĩ ra được!”

Hướng dẫn viên từ nãy giờ cũng đứng đằng sau quan sát, anh ta tiến lại gần thỏ trắng cười hì hì hỏi:

“Em giỏi thật ném trúng rồi, mà vừa nãy em đã cầu nguyện điều gì vậy?? Nếu như cầu nguyện về một tình yêu bền chặt gắn bó suốt đời thì sẽ rất linh nghiệm đấy… ….nhưng mà em ước điều đó với ai chứ?? Không đúng, ta nhớ không nhầm người đi cạnh em là anh họ của em mà… ….”

“Khụ khụ… …anh nói cái gì cơ… …”Thỏ trắng bị hướng dẫn viên du lịch hỏi bất ngờ nên lúng túng ho hai tiếng rồi nói: “ Giữa hai người nếu có tình cảm thì đều được cầu nguyện mà đúng không, không nhất thiết cứ phải là tình cảm nam nữ, cũng có thể là tình cảm giữa anh em, giữa những người thân thiết với nhau mà, ca ca nước cam, anh thấy em nói có đúng không ạ??”

Trịnh Thành Tử nghe thỏ trắng lý luận hợp lý thì mỉm cười, khẽ gật đầu: “Đúng, chính xác, nếu như bây giờ chúng ta ở thời xa xưa, nói không chừng thì em cũng có thể là thê tử của anh rồi.”

“… …”

Thỏ trắng lập tức bị câu nói của Trịnh Thành Tử làm cho đỏ ửng cả mặt.

Hướng dẫn viên du lịch đứng nhìn bong bóng màu hồng phát ra giữa hai người, cảm giác lúc này như mình đang bị đẩy ra ngoài rìa, một người lạ bị xa lánh hắt hủi, hai người họ thậm chí còn không bận tâm đến sự có mặt của anh hướng dẫn viên.

“Khụ khụ… … nào, nào, chúng ta tiếp tục lên đường thôi, phía trước cách đây không xa lắm là Vấn Tử tuyền, nếu mọi người thấy thích thì có thể ghé vào chỗ đó để tham quan một lát.” Hướng dẫn viên lúng túng, cầm vội lấy chiếc loa hét lớn, tay vẫn cầm chiếc cờ đỏ vẫy vẫy ra hiệu tiến về phía trước.

Đoàn du khách tham quan trong rừng trúc cho tới buổi trưa, sang buổi chiều thì tiếp tục đi dạo sâu vào phía trong khu rừng, tối đến hướng dẫn viên du lịch giới thiệu cho mọi người về một món đặc sản ở đây, đó chính là vịt nấu măng. Sau khi ăn uống xong xuôi, kết thúc buổi tham quan dã ngoại thì ai nấy đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Trịnh Thành Tử sau khi trở về phòng cũng nhanh chóng cầm quần áo đi tắm giặt.

Thỏ trắng thì ngồi trên chiếc giường lớn, cầm điều khiển từ xa, chuyển qua chuyển lại các kênh, chả có gì xuất hiện trên màn hình, chỉ độc nhất một màu trắng xóa.

“Bên ngoài cửa, những chú chim sẻ trên cây cột điện đang hót lảnh lót.

Em nói câu này rất có cảm giác của mùa hạ.

Cây viết chì trong tay anh đang đi những đường trên giấy

Anh dùng vài dòng chữ để hình dung em là gì của anh… …”

Đúng lúc này, điện thoại di động của thỏ trắng vang lên, nhạc chuông này là bài hát Thất Lý Hương của Châu Kiệt Luân, bởi vì ca ca nước cam rất thích bài hát này, nên thỏ trắng đã đặt nó làm nhạc chuông cho máy điện thoại của mình.

Thỏ trắng vội cầm lấy điện thoại nhìn lên màn hình, là Trinh Thơ gọi tới.

“Alo, tớ nghe nè, có chuyện gì vậy??”

“Thỏ trắng hả!! Tớ nghe dì Mụ Mụ nói cậu một mình đi du lịch cùng Trịnh Thành Tử đấy à!

Hai người hiện đang ở đâu!?” Trong điện thoại, Trình Thơ nói với giọng điệu kích động.

“ Hả… …hiện tại bọn mình đang ở… …” Thỏ trắng bị giọng nói lớn của Trình Thơ làm cho hoảng sợ, ngập ngừng trả lời.

“Trời ơi đi du lịch một mình với Thành Tử!! Là chỉ một mình cậu đi du lịch với anh ấy!!” Trình Thơ lại tiếp tục hướng về thỏ trắng và hỏi dồn dập: “Cậu và anh ấy đã tiến triển đến bước nào rồi?? Một? Hai? Hay là về chung một nhà rồi??”

“Cái gì cơ?” Thỏ trắng càng nghe Trình Thơ nói lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, cô vẻ mặt sững sờ hỏi Trình Thơ: “Cậu đang nói cái gì mà một, hai vậy? Cậu nói như vậy thì làm sao tớ hiểu được cơ chứ?”

“Ôi, trời ơi, cậu ngay cả những lời đó mà cũng không hiểu hay sao hả??” Trình Thơ kinh ngạc hỏi thỏ trắng: “Cậu có lạc hậu quá không vậy, tớ và cậu đều cùng một thời đại đấy nhé?”

“… …” Thỏ trắng mắt chớp chớp im lặng suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.