Editor: Waveliterature Vietnam
“Nhưng tớ không muốn bất cứ ai trở thành gì tương lai của tớ cả ngoại trừ thỏ trắng mà thôi “ Trình Thơ nhanh chóng quay về phía Sách Đồng Học rồi nghiêm túc nói rõ với Sách Đồng Học: “Cậu chỉ cần phối hợp ăn ý với chúng tớ để tạo ra một màn kịch khiến chú tớ tin cậu là bạn trai của thỏ trắng mà thôi. “
“...” Sách Đồng Học dường như đầu hàng rồi dang hai tay lên và không nói gì.
“Thỏ trắng, cậu đã ở cùng với chú tớ trong một thời gian cũng khá lâu so với tớ...!” Trình Thơ hướng về phía thỏ trắng và nói: “Vậy nên cậu hãy đối xử thật tốt với ca ca nước cam của cậu, khiến cho chú ấy phải ghen khi không biết trân trọng một người tốt như cậu. “
“Tớ sẽ cố gắng...” Thỏ trắng cảm thấy một chút lo lắng, mặc dù các cuộc thảo luận đã được diễn ra rất suôn sẻ, nhưng khi nghĩ đến hành động khi đứng trước Trịnh Thành Tử thì cô cảm thấy một chút không cảm thấy thoải mái.
“Đừng lo lắng quá.” Sách Đồng Học liếc nhìn thỏ trắng đang căng thẳng.
Vì Trịnh Thành Tử bị ốm nặng hơn thỏ trắng nên hôm nay thỏ trắng đã đi học, còn Trịnh Thành Tử vẫn ở nhà.
Khi thỏ trắng mở cửa, Trịnh Thành Tử đang ngồi trên ghế sofa trong khi vừa hoàn thành bài tập về nhà vừa tranh thủ xem tivi, cậu khá chú tâm vào đống sách vở trên bàn cũng như nhìn lên tivi một cách thoải mái
Nghe thấy tiếng cửa kêu, Trịnh Thành Tử nhìn lại và mỉm cười với thỏ trắng: “Em về rồi đấy ư?”
“Dạ.” Thỏ trắng gật đầu, quay lại và đứng đợi cho Sách Đồng Học và Trình Thơ bước vào sau, sau đó đi về phía Trịnh Thành Tử và nói: “Ca ca nước cam này, hôm nay có Trình Thơ và Sách Đồng Học là bạn cùng lớp với em đến nhà của chúng ta để chơi.”
“ Trình Thơ ư?” Trịnh Thành Tử quay lại nhìn rõ hơn thì thấy Trình Thơ đang đi cùng với một cậu bạn khá điển trai, rồi cười đùa khi thấy Trình Thơ bước vào trước: “Này, không phải cháu đến đây để trả thù chứ đấy ư? “
“Ôi, chú này, chú nói cái gì vậy!” Trình Thơ lập tức đáp trả về phía Trịnh Thành Tử nhanh như một khẩu súng máy. “Chú thực sự là một người keo kiệt, mặc dù những bức thư tình chú viết là để chơi cháu nhưng chú nói đúng, tất cả đều phải phụ thuộc vào cảm xúc nữa, là thứ mà không thể bị ép buộc. Nếu mọi người không thích cháu, thì cháu cũng không thể ép họ phải thích cháu được. Phải không Sách Đồng Học, cậu nói xem đúng không? “
Đột nhiên, Sách Đồng Học được Trình Thơ gọi lớn tiếng lên nên cậu hơi sững sờ, và rồi gật đầu không thể giải thích được.
“Hãy nhìn xem, chúng ta là những người bạn tốt, những người bạn tốt mà, hahahaha...” Trình Thơ cười, sau đó đưa tay ra và rồi khoác vào vai thỏ trắng và Sách Đồng Học.
. “Oh... để tớ lấy cho các cậu dép đi trong nhà nhé!” thỏ trắng chạy đến tủ đựng giày mà lấy ra một đôi dép màu xanh yêu thích của cô, rồi đưa đến tận trước mặt cho Sách Đồng Học, mỉm cười và nói: “Tớ nghĩ màu xanh phù hợp với cậu. “
“Tớ cảm ơn cậu.” Sách Đồng Học im lặng nhìn thỏ trắng và sau đó đi đôi dép màu xanh.
“Này, thỏ trắng, sao cậu lại thiên vị Sách Đồng Học với tớ như vậy được chứ? Lần trước tớ đến nhà cậu chơi, nhưng cậu lại không lấy cho tớ. Tại sao lần này cậu lại mang nó cho Sách Đồng Học??”
Trình Thơ khi nói điều này thì cô sợ rằng Trịnh Thành Tử sẽ không nghe thấy nó, nên liền chạy gần đến và nói to để Trịnh Thành Tử nghe rõ hơn.
Trịnh Thành Tử cúi đầu và liếc nhìn Trình Thơ, rồi nhìn thỏ trắng và Sách Đồng Học đang đứng ở cửa.
Thỏ trắng mặc một đôi dép thỏ màu hồng, còn Sách Đồng Học mang đôi dép lê màu xanh, đều là cùng một phong cách và hai màu thỏ trắng thích, vì vậy thỏ trắng đã mua hai cặp, thường thường thì thỏ trắng sẽ mang đôi màu xanh, khi Trình Thơ đến thì thỏ trắng sẽ để Trình Thơ đi chân đất trong nhà.
Nhưng khung cảnh hiện tại, thỏ trắng và Sách Đồng Học đang đứng đó trong cùng một kiểu dép khác màu, như thể... giống một cặp đôi đang yêu nhau ư?