Editor: Waveliterature Vietnam
“Này Trình Thơm cậu đang nói cái gì vậy?” Thỏ trắng có vẻ lúng túng nhìn Trịnh Thành Tử, sau đó quay sang Sách Đồng Học: “Cậu xem như Trình Thơ chưa nói gì nhé, đừng quan tâm.”
“Tớ không sao đâu.” Sách Đồng Học mỉm cười với thỏ trắng và thì thầm: “Tớ cũng rất hạnh phúc mà.”
“...”
Trịnh Thành Tử không thể không đưa mắt nhìn Sách Đồng Học.
“Ôi, chú của cháu, chú vẫn còn bị cảm ư?” Trình Thơ nhìn cảnh tượng trước mắt với sự hài lòng và mỉm cười hỏi Trịnh Thành Tử: “Có phải vì chú đã viết hai bức thư tình cho cháu nên giờ quả báo đang đến?? “
“...” Trịnh Thành Tử nhìn Trình Thơ không nói gì, tiếp tục ngồi xuống ghế sofa và cúi đầu làm bài tập về nhà.
Trình Thơ mỉm cười nhưng miệng không thể ngậm lại.
Thỏ trắng im lặng nhìn Trình Thơ, rồi tìm cách di chuyển đi hướng khác như kế hoạch đã bàn: “Tớ sẽ cắt táo cho các cậu, các cậu đợi một lát.”
“Ừ.” Trình Thơ gật đầu, rồi nhanh chóng lao về ghế sofa mà Trịnh Thành Tử đang ngồi.
Sách Đồng Học nhìn Trình Thơ và đi về phía thỏ trắng. Cậu nói: “Tớ sẽ đi cùng cậu.”
“Được rồi.” Thỏ trắng gật đầu và đồng ý để Sách Đồng Học vào bếp cùng.
Trình Thơ vươn người sát gần Trịnh Thành Tử và nhìn bóng dáng hai người họ biến mất trong bếp. Rồi cô nhìn Trịnh Thành Tử với một nụ cười nhếch mép: “Chú, chú không biết chuyện gì à?”
“Cái gì cơ?” Trịnh Thành Tử lơ đãng làm bài tập về nhà và hỏi tình cờ.
“Trên thực tế, Sách Đồng Học, cậu ấy thích thỏ trắng của chúng ta.” Trình Thơ nói nhỏ với Trịnh Thành Tử một cách bí ẩn: “Mặc dù cậu ấy không nói ra, nhưng cháu luôn cảm thấy rằng đôi mắt của cậu ấy luôn để ý đến thỏ trắng của chúng ta.”
“Ồ... chẳng phải cháu thích cậu bạn ấy sao?” Trịnh Thành Tử lắng nghe điều này và nhìn lên Trình Thơ như thể với giọng điệu cười đùa.
“Này, đúng là cháu thích Sách Đồng Học thật, nhưng cậu ấy lại không có tình cảm với cháu thì sao cháu có thể ép buộc được chứ. “ Trình Thơ giả vờ ngây thơ ra mặt và hướng về người chú của mình: “Nếu chú thích ai đó thì chú cũng phải tôn trọng suy nghĩ của người ấy, vì Sách Đồng Học thích thỏ trắng của chúng ta. Nhưng cháu cũng có thể chấp nhận được việc ấy nếu Sách Đồng Học không có tình cảm nào với cháu... “
“Cháu thật hào phóng...” Trịnh Thành Tử cong đôi môi đáp lại rồi thở dài.
“Này...” Trình Thơ mỉm cười với Trịnh Thành Tử, sau đó đến gần anh và thì thầm vào tai. “Thỏ trắng nói với cháu vài ngày trước. Cô ấy nói rằng chú chưa bao giờ thừa nhận rằng cô ấy là bạn gái của chú. Khi nghe cô ấy nói vậy thì cháu đã rất đau khổ. Bởi vì cháu biết được sau tất cả, thỏ trắng đã cố gắng rất nhiều nhưng chú lại không hề xem cậu ấy là bạn gái, như vậy thì ai không buồn được chứ... Nhưng cháu đã nói với cô ấy, nếu chú vẫn không xem cô ấy là bạn gái thì hay thử đổi sang người khác xem... “
“...” Khuôn mặt của Trịnh Thành Tử đột nhiên trở nên cứng đờ, đôi mắt cậu nheo lại và nhìn Trình Thơ với một chút lạnh lùng.
Trình Thơ giả vờ không nhìn thấy gì, và tiếp tục nói về phía Trịnh Thành Tử: “Cháu nói với cô ấy rằng Sách Đồng Học không tệ. Mặc dù, đó là người cháu thích nhưng cháu thấy tất cả các điều kiện cũng không tệ hơn nhiều so với chú. Vậy thì tại sao lại không thử chấp nhận tình cảm của Sách Đồng Học xem như thế nào? “
“...”
Trịnh Thành Tử im lặng một lúc, và cuối cùng không thể không hỏi: “Thỏ trắng nói thế nào??”
“À thì...” Trình Thơ mỉm cười với Trịnh Thành Tử một cách bí ẩn, nhưng cô lại không đáp lại.
Nhưng trong một khoảnh khắc, thỏ trắng đã xuất hiện với một đĩa táo cắt.