Editor: Waveliterature Vietnam
Lúc này cả lớp đang trong giờ học, ai nấy đều chăm chú viết bài và làm bài tập về nhà, nên cũng chẳng ai mảy may để ý đến sự tình đang diễn ra phía sau lớp học.
Hạ Vân Hi đặt chiếc bút bi xuống bàn, lòng thấp thỏm lo sợ cúi mặt đi theo thầy chủ nhiệm ra ngoài cửa lớp.
Phía ngoài hành lang, thầy chủ nhiệm đã đứng chờ sẵn với dáng vẻ nghiêm nghị, đợi Hạ Vân Hi đi tới.
Chỉ một lát sau đó, thầy giáo đã thấy Hạ Vân Hi cúi đầu tiến lại gần, Vân Hi đi khom người từng bước từng bước nhỏ chậm rãi.
“Bây giờ em nói đi, có chuyện gì vậy, tờ giấy này là sao?” Thầy chủ nhiệm tay vừa dơ cao tờ giấy vừa nhỏ giọng hỏi Hạ Vân Hi.
Hạ Vân Hi cắn chặt bờ môi của mình, đứng cúi đầu, không trả lời.
“Em không nói thì thầy cũng tự biết.” Thầy chủ nhiệm mở tờ giấy đang cầm trong tay ra, nhìn thẳng vào mắt Hạ Vân Hi, rồi chậm rãi nói: “ Dù sao thì ta cũng là thầy chủ nhiệm, là người trực tiếp quản lí các em, chữ viết của các bạn trong lớp hầu hết ta đều nhận ra được, huống chi đây lại là chữ của Trịnh Thành Tử.”
Thầy vừa nhắc đến ba chữ Trịnh Thành Tử thì Hạ Vân Hi giật nảy mình, ngẩng đầu lên.
“Tờ giấy này là em viết cho Trịnh Thành Tử đúng không?? Chủ nhiệm lớp cao giọng hỏi lại một lần nữa.
Hạ Vân Hi trong lòng hết sức căng thẳng, vô ý thức gật đầu trả lời một câu: “Dạ… …”
“Em thử nghĩ mà xem, bây giờ là lúc nào rồi, mà em còn có tâm tư để nghĩ đến những chuyện này.”
Thầy chủ nhiệm vẻ mặt tức giận, giọng nghiêm lại nói tiếp: “Thầy nói cho em biết, những lần kiểm tra gần đây, thành tích của em rất không ổn định, lúc thì bài làm tốt đạt thành tích cao, lúc thì rớt tận mấy bậc liền, bài làm dở tệ, có phải là do trong lòng em chỉ bận tâm lo nghĩ đến những chuyện này hay không, em trả lời ta đi??”
“...”
Hạ Vân Hi bị thầy chủ nhiệm quát lớn, nhất thời chưa ổn định tinh thần, chỉ hoảng sợ cúi mặt xuống không dám nói lời nào.
Thầy chủ nhiệm thấy bộ dạng đó của Hạ Vân Hi, liền lắc đầu thở dài một tiếng, giọng cũng nhẹ lại dần: “Ở tuổi này của các em, thầy hiểu rất rõ, các em mới lớn nên rất dễ bị rung động, thấy các bạn nam tuấn tú, trong lòng ít nhiều đều sẽ sinh ra cảm tình, nhưng em phải phân biệt rõ ràng, tình cảm là tình cảm, học tập là học tập, em không thể để chuyện tình cảm xen vào làm ảnh hưởng việc học được, em có hiểu không hả?”
“Dạ… …”
“Còn nữa, em thích Trịnh Thành Tử đúng không, vậy em phải xem cậu ấy mà học hỏi chứ, Thành Tử nhiều lần thi đều đứng đầu lớp, thành tích xuất sắc, một nam sinh ưu tú như vậy, nói thế nào đi chăng nữa thì cũng phải một nữ sinh cực kì giỏi mới xứng đôi với cậu ta được, đúng không?” Thầy chủ nhiệm tiếp tục nói xoáy vào tâm can của Hạ Vân Hi: “Bây giờ đã lớp 12 rồi, thời điểm bây giờ như ngàn cân treo sợi tóc, không tiến được chắc chắn em sẽ rơi tự do, em sẽ thất bại, em để ý những người xung quang mà xem, không phải họ đang ngày đêm cố gắng học tập hay sao, còn nhìn lại mình đi, không tập trung học bài lại còn lo chuyện tình cảm nam nữ làm gì hả?? Em có phải muốn ta gọi phụ huynh đến gặp mặt không?”
“Dạ không!” Hạ Vân Hi hốt hoảng nhìn thẳng vào thầy chủ nhiệm, ánh mắt tràn đầy sự khẩn khoản cầu xin.
“Không phải là tốt rồi, chuyện ngày hôm nay, thầy sẽ xem như không hay biết, em hãy tạm gác tâm tự lại đây, còn nửa năm nữa thôi là thi đại học rồi, hãy nhìn thành tích của Trịnh Thành Tử mà phấn đấu, với thành tích đó cậu ấy có thể thi đậu bất kì trường đại học danh tiếng nào kể cả Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh, nếu em thật sự thích Thành Tử thì phải cố gắng học tập thật tốt, về sau được học chung trường, đến lúc đó em còn nhiều cơ hội thổ lộ tình cảm mà, em đã hiểu chưa hả?”
“Dạ...em hiểu rõ rồi thầy ạ…” Hạ Vân Hi ngoan ngoãn gật đầu đáp.
“Đi, em vào lớp đi, gọi Trịnh Thành Tử ra đây thầy nói chuyện. Chủ nhiệm lớp khẽ nói, ánh mắt hướng về phía chỗ ngồi của Trịnh Thành Tử, ra hiệu cho Vân Hi gọi cậu ta ra.
“… …” Hạ Vân Hi hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng đi vào trong lớp học.
Thời điểm cuối cấp 3, cận kề cái ngày thi đại học, nên các bạn trong lớp vẫn miệt mài bài vở, vẫn không hề để ý chuyện gì đang diễn ra dưới lớp