Vẫn Luôn Thích Em

Chương 219: Chương 219: Chẳng lẽ chính là cô ấy (4)




Editor: Waveliterature Vietnam

Thời điểm cuối cấp 3, cận kề cái ngày thi đại học, nên các bạn trong lớp vẫn miệt mài bài vở, vẫn không hề để ý chuyện gì đang diễn ra dưới lớp, chỉ duy nhất Địch Hạ Phong, nãy giờ ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi cuộc nói chuyện của thầy chủ nhiệm và Hạ Vân Hi

“Này Trịnh Thành Tử, Hạ Vân Hi bị thầy chủ nhiệm gọi ra ngoài nói chuyện, hình như là vì tờ giấy viết cho cậu bị thầy phát hiện đúng không.” Hạ Phong ghé sát tai nói nhỏ với Thành Tử.

“Ừ” Trịnh Thành Tử nhàn nhạt lên tiếng, vẻ mặt không quan tâm và tiếp tục làm bài tập.

“Ái chà, không biết được thầy đã nói những gì với Hạ Vân Hi mà cô ta trong có vẻ rất khổ sở, ánh mắt sợ sệt như thế kia.” Địch Hạ Phong tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài, nhỏ giọng hướng vể phía Trịnh Thành Tử báo cáo.

“ … …”

Lần này Trịnh Thành Tử im bặt, anh chẳng thèm quan tâm đến lời Hạ Phong nói.

“Kìa, Vân Hi đi tới kìa, cô ấy đang tiến lại gần cậu đấy…...” Địch Hạ Phong vừa nhìn thấy Hạ Vân Hi đi tới thì giật giật tay áo Trịnh Thành Tử, báo hiệu.

Hạ Vân Hi dáng vẻ mệt mỏi, đi tới đứng trước bàn của Thành Tử nói: “Thầy chủ nhiệm đang đứng ở ngoài, thầy bảo vào gọi cậu ra nói chuyện, cậu nhanh ra đi.”

Sau đó liền trở lại chỗ ngồi của mình.

Trịnh Thành Tử ngẩng đầu lên liếc nhìn ra bên ngoài lớp học, liền thấy dáng vẻ nghiêm nghị, hai tay đang khoanh trước ngực với ánh mắt đầy nghi vấn đang nhìn chằm chằm mình của thầy chủ nhiệm.

Thành Tử cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó đặt chiếc bút bi màu đen xuống bàn, đứng lên và đi ra ngoài lớp học.

Thầy chủ nhiệm nhìn thấy Thành Tử chậm rãi bước ra liền ra hiệu: “Em đi tới đây thầy có chuyện muốn hỏi.”

Trịnh Thành Tử vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt vô cảm đi đến trước mặt thầy chủ nhiệm rồi cất giọng hỏi: “Thầy Trương, thầy tìm em có chuyện gì ạ??”

“Gần đây chuyện học tập của em thế nào, ổn không??” thầy chủ nhiệm nhẹ nhàng hỏi Trịnh Thành Tử, mắt vẫn không ngừng theo dõi thái độ của cậu ấy.

“Dạ vẫn tốt thưa thầy.” Trịnh Thành Tử khá bất ngờ vì câu hỏi của thầy, nhanh chóng trả lời.

“Ừ… …” Chủ nhiệm lớp đột nhiên dừng lại, cúi đầu lấy tờ giấy trong tay của mình đưa cho Trịnh Thành Tử xem: “Chữ viết trên này là của em đúng không, em xác nhận đi?”

“Dạ.” Trịnh Thành Tử liếc nhìn qua tờ giấy rồi khẽ gật đầu, không đắn đo suy nghĩ.

“Bây giờ sắp thi đại học rồi, lúc nãy thầy cũng đã gọi Vân Hi ra ngoài nói chuyện, giảng giải cho em ấy hiểu rõ về vấn đề này, nhưng đối với em, thầy thật sự hơi bất ngờ và có chút khó hiểu, lẽ nào em không phân định được thời điểm này cái nào mới là quan trọng ư?? Em phải luôn nhớ rõ, chuyện cần quan tâm trước mắt vẫn là chuyện thi đại học, tại sao em...” Thầy Trương chưa kịp thuyết giảng xong về đạo lí thì Trịnh Thành Tử đã lớn tiếng cắt ngang: “Em đã từ chối bạn ấy rồi.”

“Sao hả… …” Thầy Trương có chút sửng sốt, liền khoát tay một cái và nói: “Thầy không nói đến vấn đề đó, chuyện đó thì không cần hỏi thầy cũng có thể đoán được từ tờ giấy này rồi, cái thầy muốn làm rõ ở đây là có thật bây giờ em đang yêu hay không?? Theo như trong tờ giấy này em đang yêu một cô bé học sinh tiểu học ư??”

“… …” Trịnh Thành Tử khẽ nhíu mày, cúi đầu liếc nhìn một lượt tờ giấy kia, khuôn mặt cau lại suy nghĩ một lát rồi dứt khoát trả lời: “Dạ, đúng là như vậy.”

“Em nói rõ thầy nghe đi, rõ ràng là em đang không phân biệt được cái nào quan trọng hơn đúng không, thầy biết ở tuổi này nam nữ nảy sinh tình cảm là điều bình thường, thầy cũng đã trải qua quãng thời gian như em vậy, một nam sinh ở tuổi trưởng thành thích ai, yêu ai đều là điều dễ hiểu, đó là xúc cảm của con người ta, nhưng tình cảm của em liệu có quá mức không vậy??? Cô bé ấy chỉ mới là học sinh lớp sáu, còn chưa tốt nghiệp, em dám liều mình yêu ư?? Chuyện lớn như vậy bố mẹ em có biết không?? Em trả lời thầy đi, em có kể chuyện này cho bố mẹ nghe không hả??”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.