Editor: Waveliterature Vietnam
Giáo viên mới, thầy Dương dường như đã hoà hợp rất nhanh với các bạn học sinh trong lớp, và thầy đã ngay lập tức trở thành như một người bạn với các học sinh cùng lớp.
Thầy Vương nhìn cảnh tượng trước mặt và thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, thầy nói nhỏ với thầy giáo Dương và vội vã rời đi.
- ------------------
Chỉ trong hai tuần, thầy giáo Dương gần như được cả lớp yêu mến. Lý do chính bởi vì thầy quá hài hước.
Một điều rất phổ biến, cho dù thầy Dương nói điều gì cũng có thể làm cho các bạn học sinh trong lớp cười phá lên.
Thỏ trắng kìm nén tâm trạng trong gần một học kỳ, và dần trở nên vui vẻ với sự xuất hiện của thầy giáo Dương.
Chẳng mấy chốc, cuối cùng cũng đến ngày thi của Trịnh Thành Tử.
Vào sáng sớm, Chu A Di đã chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn cho Trịnh Thành Tử. Một món rán và hai quả trứng với một cây xúc xích, món ăn này có nghĩa là một số điểm hoàn hảo 100 điểm.
Ngoài ra, còn có cháo kê, bọ cạp, bánh osmanthus có mùi thơm, có nghĩa là danh hiệu huy chương vàng, trường trung học hoặc một cái gì đó.
Trịnh Thành Tử ngồi vào bàn và nhìn bàn đầy những món thức ăn của mẹ. “Mẹ đang cố tìm cách hại con à?”
Bà Chu nhìn chằm chằm Trịnh Thành Tử, rồi vỗ vai cậu và nói: “Ồ, sao con lại nói như vậy được chứ, đích thân mẹ dậy sớm để chuẩn bị buổi sáng yêu thích của con rồi gì nữa. Con thấy chưa, rán trứng này, đảm bảo con có thể đạt được số điểm trọn vẹn là một trăm! “
“...” Đôi mắt trong veo của Trịnh Thành Tử hơi bị phân tâm, rồi yếu ớt nói: “Mẹ ơi, mẹ không biết rằng điểm số cao nhất của kỳ thi là 120 điểm ư?? Nếu con thi được 100 điểm thì liệu có đủ để đậu không ạ? “
“Ồ...” Nụ cười của Trịnh Thành Tử đột nhiên cứng lại. “Bây giờ đã là 120 rồi ư?”
“Nhưng sao thường ngày mẹ có quan tâm đến điểm số con đâu, hôm nay tự nhiên mẹ lại chú ý đến vấn đề đó vậy?” Trịnh Thành Tử nói với bà Chu một cách im lặng: “Có khi nào con đạt được thấp hơn 115 điểm không?”
“E hèm... mà... mà con không ăn trứng đi!!” Bà Chu nhanh chóng đưa dĩa trứng rán trên bàn lấy ra, bà hân hoan nói: “Có xôi mẹ hấp còn nóng hổi này!”
“Món này được làm từ gạo nếp. Nếu con ăn quá nhiều, nó sẽ không bị tiêu hóa...” Trịnh Thành Tử từ từ đứng dậy và đi về phía bên ngoài: “Mẹ hãy tự ăn nó ạ.”
“Này... con thật lỳ lợm, nhưng con đang đi đâu vậy con trai? Con không thể không ăn sáng mà đi thi như vậy được?” Bà Chu theo dõi Trịnh Thành Tử đang bước ra phía cửa, và nhanh chóng hét lên về phía anh.
“Con qua nhà thỏ trắng xem có cháo hoặc bánh hấp gì để ăn không ạ...” Trịnh Thành Tử đứng ở cửa vẫy tay tạm biệt bà Chu: “Hẹn gặp mẹ lại buổi trưa nhé.”
“Con...” Chu A Di không có thời gian để tiếp tục nói gì đó, Trịnh Thành Tử đã biến mất khỏi cửa.
Thỏ dụi mắt buồn ngủ khi trên lầu đi xuống và nhìn vào bữa sáng trên bàn ăn, chỉ có bà Chu với loạn món ăn mà không thể không hỏi: “Ca ca nước cam không ăn trước khi đi thi ạ? “
“Ca ca nước cam qua nhà con để xem mẹ con có nấu cháo không!” Chu A Di hơi chán nản với những món ăn trên bàn, và lẩm bẩm về phía thỏ trắng: “Mẹ đã chuẩn bị rất nhiều món ăn bữa sáng cho cậu ấy, nhưng nó không thèm ăn một miếng nào!”
Thỏ trắng nhìn về phía tay của bà Chu, trong lúc bà nói: “Có trứng rán món yêu thích của nó nữa, món này uống với sữa thì ngon lắm!”
“Mẹ ơi! Mẹ cho con ăn đi!!”