Editor: Waveliterature Vietnam
“Được rồi! Con gắng ăn hết để lớn thật nhanh nhé!” Chu A Di đột nhiên mỉm cười và lấy ly để cho thỏ uống sữa đậu nành.
Hai mươi phút sau.
Trịnh Thành Tử trở về nhà sau khi ăn đủ ở nhà của thỏ trắng, và thoạt nhìn, thức ăn trên bàn trống rỗng.
“Đây có phải là tất cả những gì em ăn không?” Trịnh Thành Tử khẽ nhướn mày và nhìn thỏ trắng đang vật lộn để chiến đấu với chiếc bánh osmanthus có mùi thơm rồi cậu hỏi với một nụ cười hài hước.
“Dạ... ừm...” Thỏ trắng gật đầu với Trịnh Thành Tử trong khi ăn bánh osmanthus có mùi thơm.
“Em ăn nhiều vậy, em không sợ mắc về chứng khó tiêu ư?” Trịnh Thành Tử bước tới và đưa tay chạm vào đầu thỏ trắng rồi với giọng nói dịu dàng: “Chà, đồ ăn nhiều thứ như vậy cũng không tốt đâu, em cần kiểm soát đồ ăn hấp thụ vào cơ thể mình nữa? “
Thỏ trắng lấy miếng bánh osmanthus cuối cùng và liếm ngón tay. Cô bé mỉm cười với Trịnh Thành Tử: “Nếu em ăn nhiều hơn, em có thể nhanh cao, nếu không thì em sẽ luôn thấp hơn anh rất nhiều.”
“Anh sẽ phát triển chậm trong tương lai, em lo lắng về điều này làm gì chứ?” Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng với một ánh mắt hài hước, lau sạch một số mẫu vụn thức ăn từ miệng, rồi cầm chiếc túi trên ghế và nói với mẹ và thỏ trắng: “Con đi đây.”
“Đợi một chút, ca ca nước cam!” Thỏ trắng nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế và chạy đến trước mặt Trịnh Thành Tử, ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao vậy thỏ trắng?” Trịnh Thành Tử hơi nghi ngờ khi thấy thỏ trắng đứng trước mặt anh.
Thỏ trắng đứng thẳng lên và kéo áo Trịnh Thành Tử xuống rồi nói: “Anh cúi xuống đi, em không thể với tới anh được. “
“Anh cúi xuống để làm gì vậy??” Mặc dù Trịnh Thành Tử hỏi câu hỏi này, anh vẫn cúi xuống và mỉm cười với thỏ trắng.
Bàn tay nhỏ bé thon thả của thỏ trắng bám chặt vào cổ của Trịnh Thành Tử, khẽ nhấc chân lên rồi hôn lên đôi môi hồng nhạt của cậu, sau đó mỉm cười và nói: “Chúc ca ca nước cam làm bài thật tốt!”
Trịnh Thành Tử nheo mắt một chút, cảm giác mềm mại trên môi biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại một mùi thơm osmanthus mờ nhạt. Cậu nhìn thỏ trắng đang đứng trước mắt, cậu bất ngờ nhưng vẫn không quên nở một nụ cười dịu dàng: “Cảm ơn thỏ trắng nhé.”
Chu A Di đứng đằng sau họ và nhìn cảnh tượng trước mặt. Bà Chu thấy dường như có phần nào tủi và nói: “Cuối cùng, con trai của mẹ đã có người thương nên quên người mẹ này rồi... Bạn gái của con hôn con một cái thì con liền nói cảm ơn. Còn bà mẹ già này chuẩn bị cho con một bữa sáng với bao nhiêu tâm tình, nhưng con trai mẹ cũng chỉ nhìn mẹ mà thôi... “
“...” Trịnh Thành Tử nhìn mẹ với ánh mắt bất ngờ rồi im lặng một lúc, cuối cùng cũng khẽ nói: “Cảm ơn mẹ nhé.”
Nói xong, Trịnh Thành Tử cầm túi lên và quay ra ngoài.
Thỏ trắng mỉm cười và vẫy tay với Trịnh Thành Tử, nhìn cậu đi ra ngoài, và rồi cô quay lại.
Chu A Di đang đứng cùng một chỗ với khuôn mặt cứng đờ. Sau một lúc lâu, bà Chu quay qua nhìn thỏ trắng với vẻ mặt hoài nghi và hỏi: “Thỏ trắng, thực sự mẹ không dám chắc con là thỏ trắng hay bọ cạp nữa. Con khiến con trai mẹ nói lời cảm ơn ư? “
“Mẹ ơi, con bọ cạp là gì??” Thỏ trắng hỏi bà Chu.
“Ồ... nó là một con... Mà thôi, con coi như mẹ không nói gì cả.” Bà Chu đang dự định giải thích và thấy rằng từ đó dường như không phù hợp khi miêu tả thỏ trắng như vậy nên bà nhanh chóng phủ nhận.
“Ồ...” Thỏ trắng nhìn bà Chu đầy bối rối, rồi gật đầu. “Ca ca nước cam chỉ nói cảm ơn khi anh ấy dường như đang có tâm trạng tốt.”