Vẫn Luôn Thích Em

Chương 203: Chương 203: Dấu mốc của sự trưởng thành (6)




Editor: Waveliterature Vietnam

“Ừ, đúng vậy!” Trình Thành tử ngập ngừng trả lời nhân viên thu ngân.

“Thật sao? Anh định mua hết từng này túi hay sao? Từng này thật sự rất nhiều, 3 túi lớn chắc phải dùng rất lâu mới hết đấy” Nhân viên thu ngân cười khúc khích, ghé lại gần Trịnh Thành Tử hỏi nhỏ.

“ Cô cứ gói lại dùm tôi” Trịnh Thành Tử dứt khoát trả lời.

“ Được rồi” cô nhân viên vẫn khẽ cười mỉm, sau đó quét nhanh mã các túi băng vệ sinh với một động tác vô cùng thành thục và dứt khoát, tính tiền và bỏ chúng vào bịch cẩn thận.

...

Thỏ trắng bây giờ vẫn còn đang loay hoay ở trong nhà, không biết phải làm gì tiếp theo.

Thỏ trắng đã tắm rửa thật sạch sẽ, thay một bộ trang phục mới tinh. Nhưng lại chẳng dám ngồi xuống, cứ đi đi lại lại, sợ ngồi xuống sẽ làm cho kinh nguyệt tràn đầy ra quần. Cứ như vậy, thỏ trắng đi tới đi lui mấy vòng, chợt sững lại vì nhận ra rằng, đứng hay ngồi thì chiếc quần của cô cũng sẽ bị dơ bởi kinh nguyệt.

Loại máu kì kinh nguyệt này rốt cuộc là nó còn chảy liên tục cho tới lúc nào đây. thỏ trắng bất lực nghĩ.

Hai hàng nước mắt bắt đầu rơi, thỏ trắng khóc nức nở.

Chẳng lẽ mình chỉ vì chảy nhiều máu quá mà sẽ chết ư?

Trong khi đang lo lắng, bất an, bất thình lình từ cửa chính truyền đến âm thanh lạch cạch của chìa khóa mở cửa.

“ Ca ca nước cam” Chẳng thèm để ý đến việc mình đang bị chảy máu, thỏ trắng vắt chân lên chạy nhanh ra cửa chính, lập tức mở tung cửa ra.

“Thỏ trắng?” Trịnh Thành tử đứng sững người ngoài cửa, nhìn vào trong, ánh mắt nhìn thỏ trắng đầy ngờ vực “Em..? Em chạy bằng cách nào mà mở cửa được nhanh vậy?”

“À thì..” thỏ trắng có chút ngượng nghịu nhìn Thành Tử, khe khẽ nói “ Em..em nãy giờ vẫn luôn ở trong phòng khách chờ anh…”

“Đợi trong phòng khách để làm gì?” Trịnh Thành tử vừa nói vừa đưa nguyên 3 túi băng vệ sinh lớn vào trong nhà, lôi ra một bịch bên trong dúi vào tay thỏ trắng “ Nè, cầm đi thay nhanh lên”

“ Nhưng cái này…” thỏ trắng chần chừ cầm lấy bịch băng vệ sinh Thành Tử đưa, e ngại nói: “ Cái này dùng như thế nào hả anh?”

Nghe thỏ trắng nói như vậy gương mặt trắng trẻo thanh tú của Thành Tử bỗng nhiên đỏ bừng lên, anh ấp úng nói: “Anh cũng không biết phải sử dụng như thế nào, đây là lần đầu tiên anh cầm đến nó, và tất nhiên là cũng chưa từng dùng bao giờ“.

“ Thật ư…”

“ Em thử đọc qua hướng dẫn sử dụng đi, chẳng phải mặt sau của nó có đó à?” Trịnh Thành Tử dơ ngón tay chỉ vào phía bên trái của gói băng vệ sinh, rồi cầm lấy tay thỏ trắng dắc đi đến trước cửa phòng tắm.

“ Này này, anh làm gì vậy?” thỏ trắng thấy Thành Tử nắm chặt tay mình đi thẳng về hướng cửa nhà tắm, liền gạt mạnh tay ra đỏ bừng mặt nói: “ Cái này….cái này để em tự đi, không cần anh phải làm cùng“.

“…” Trịnh Thành Tử ánh mắt dò xét nhìn thỏ trắng, dáng vẻ e thẹn, ngượng ngùng của thỏ trắng làm anh phì cười: “Em nghĩ rằng anh sẽ vào nhà tắm với em để cùng học cách dùng cái này à?”

“ Vâng….” thỏ trắng chột dạ ngẩng lên, mặt lúc này đã đỏ bừng: “ Vậy tại sao anh lại cầm tay em lôi vào nhà tắm?

“ Anh chỉ là bê dùm cái đống băng vệ sinh này lại gần cửa nhà tắm cho em thôi” Vừa nói Trịnh Thành Tử vừa thả đống băng vệ sinh xuống sàn. Bất lực nhìn thỏ trắng “Anh biết IQ của em đến đâu mà, chẳng lẽ anh còn phải lo lắng rằng em không biết dùng ư”

“ ha ha…. Hóa ra là vậy ư” thỏ trắng xấu hổ cười, khuôn mặt thì càng lúc càng đỏ.

10 phút sau, thỏ trắng rón rén bước ra từ cửa nhà tắm.

Lúc này Trịnh Thành Tử đang chăm chú ngồi viết bài trên bàn sách, thấy thỏ trắng bước đến với khuôn mặt nhăn nhó liền hỏi: “Em đã thay xong rồi ư?”

“Dạ” thỏ trắng đáp nhỏ nhẹ, ngại ngùng tiến đến gần chỗ Trịnh Thành Tử đang ngồi và đứng yên ở đấy, không nói gì và cũng chẳng hề nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.