“Anh sẽ đợi cho đến khi em lớn lên chứ?” Thỏ trắng đang nằm trên giường, hai tay cầm một chiếc chăn mỏng, và hỏi Trình Thành Tử.
“Ừ... mười năm nữa.”
“Mười năm là bao lâu??”
“Sớm thôi.”
“Nếu hôm nay em ngủ mà sáng mai dậy thì em đã lớn lên chưa?” Thỏ trắng nhắm mắt lại và hỏi với đầy mong đợi.
“Chà, nếu sau khi em tỉnh dậy thì chỉ mới được một ngày trong mười năm mà thôi.” Trình Thành Tử kéo chăn xuống phủ chân của thỏ trắng, và thấy hơi thở của thỏ trắng dần trở nên dài hơn, sau đó cậu nằm xuống và đưa tay ra để tắt công tắc đèn phòng. Cả hai cùng ngủ dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ.
Mười năm ư...
Trình Thành Tử đang nằm cạnh thỏ trắng và nghĩ về nó. Nếu sau mười năm nữa thì lúc đấy cậu sẽ 20 tuổi nhưng cậu vẫn chưa hình dung được cậu sẽ trông như thế nào?
Khi nghĩ về điều này, Trình Thành Tử ngủ thiếp đi khi nào không hay.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt mà mùa đông đang đến.
Khi không khí lạnh tràn về, thời tiết có nhiệt độ thấp khiến mọi người phải mang những chiếc áo ấm.
Trình Thành Tử và thỏ trắng được hai mẹ chuẩn bị cho hai bộ đồ vải cotton dày.
Chỉ là...
Trình Thành Tử cau mày và nhìn phong cách và màu sắc của bộ quần áo giống y chang với thỏ trắng. Chẳng khác gì Trình Thành Tử và thỏ trắng mang đồ cặp cả. Trình Thành Tử thắc mắc với thỏ trắng: “Tại sao em lại mặc đồ giống anh?”
“Ca ca nước nam, nếu chúng ta mang đồ giống nhau thì chúng ta được gọi là người yêu!” Thỏ trắng đội chiếc mũ lông của mình lên đầu và nói với Trình Thành Tử.
“Em đã học điều này từ đâu?”
“Trên tivi ạ.” Thỏ trắng nhìn Trình Thành Tử cười.
“Thỏ trắng này, em nên đọc sách nhiều hơn là dành thời gian để xem tivi như vậy.” Trình Thành Tử đột nhiên cảm thấy rằng tivi thực sự không có ý đối với những đứa trẻ. “Mà này, tại sao em luôn muốn mang bộ đồ màu đen giống anh vậy, em là con gái nên mặc màu khác như màu hồng hoặc màu đỏ chứ? “
“Vậy anh có muốn mặc quần áo màu hồng như em không?” Thỏ trắng nhìn lên và hỏi Trình Thành Tử đang thắc mắc.
“Anh không muốn.”
“Vậy thì em chỉ có thể mặc màu đen để giống anh mà thôi.” Thỏ trắng mỉm cười với Trình Thành Tử để lộ hai hàng răng trắng.
“...”
Trình Thành Tử dường như bị đứng hình với câu trả lời của thỏ trắng và không nói nên lời.
“Ca ca nước ca, chúng ta đi học nào, em chuẩn bị muộn học rồi đấy.” Thỏ trắng kéo tay áo Trình Thành Tử đi ra phía ngoài đường.
“Ừ anh biết rồi.” Trình Thành Tử tản bộ đến chiếc xe đạp mà hàng ngày cậu đi học và như thường lệ, cậu cúi xuống và bế thỏ trắng lên ghế sau. Sau khi đến trước cổng trường mẫu giáo, Trình Thành Tử hỏi thỏ trắng: “Này thỏ trắng, trường của anh có tổ chức hoạt động trong trường vào chiều mai. Em có muốn đến chơi cùng anh không?”
“Hoạt động gì vậy ca ca?”
“Tiệc Giáng sinh à thỏ trắng.”
“Có đồ ăn ngon không ạ?” Thỏ trắng thắc mắc
“Không.”
“Vậy thì có đồ chơi không?” Thỏ trắng tiếp tục hỏi.
“Không.”
“Vậy có những bạn bằng tuổi của em không?”
“Cũng không à, thỏ trắng.” Trình Thành Tử nhẹ nhàng trả lời với thỏ trắng.
“Dạ...”
“Vậy thì em vẫn muốn đến chứ?”
“Em vẫn muốn ạ!” Thỏ trắng trả lời to.
Trình Thành Tử không thể không mỉm cười và hỏi: “Không có thức ăn ngon và không có đồ chơi. Vậy tại sao em lại muốn đến?”
“Bởi vì ở đó có ca ca nước cam của em!” Thỏ trắng hét lên thật to để trả lời Trình Thành Tử cùng với một nụ cười.
Trình Thành Tử nghe câu trả lời thỏ trắng thì cậu nói đó là một câu trả lời khôn ngoan.
“Mà ca ca nước cam, em muốn hỏi cái này?” Thỏ trắng vẫn thắc mắc về chương trình mà ca ca của cô bé nhắc đến.
“Ừ, em cứ hỏi đi.”
“Chương trình đó tổ chức về cái gì vậy?”
“Em sẽ biết khi em đến đó.” Trình Thành Tử dừng xe đạp ở lối ra vào trường mẫu giáo của thỏ trắng và hối thúc cô bé xuống xe. Thỏ trắng thấy cô giáo của mình đang đứng ở cửa lớp học rồi liền nhanh chóng đi vào phía trong.
Trường tiểu học của Trình Thành Tử đã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc Giáng sinh để mời các nhà lãnh đạo thành phố về tham dự lễ trường tiểu học văn minh thành phố.