Hơn nữa, đây cũng là ngày mà nhà trường tổ chức hoạt động để mời phụ huynh cùng tham gia hoạt động Giáng sinh.
Nhưng bố của Trình Thành Tử lại không thể về tham dự được vì quân đội chỉ cho về thăm nhà vào cuối tuần. Còn dì Chu A Di phải bận đi tiếp khách hàng nên gia đình của Trình Thành Tử đến tham dự chỉ có một mình thỏ trắng.
Thỏ trắng nắm tay Trình Thành Tử cùng nhau đi trong khuôn viên rộng lớn, và không thể không nhìn xung quanh.
“Ca ca nước cam, đây là trường của anh ư?”
“Ừ, đúng rồi thỏ trắng.” Trình Thành Tử trả lời với giọng từ tốn.
“Vậy, sau này em có thể đến trường của ca ca học được không?”
“Tất nhiên rồi, nếu sau này em lớn lên thì em có thể học trường này mà.” Trình Thành Tử nắm lấy tay thỏ trắng đi qua hướng đám đông rồi đi về phía khán phòng của trường.
“Nếu vậy lúc đó thì em với anh có thể học chung một trường không ạ?”
“À… nếu như em lên học lớp một mà theo học trường này thì lúc đấy anh đã học lên lớp 7 rồi. “Trình Thành Tử nhìn xuống và nhìn vào gương mặt của Trình Thành Tử, nghĩ: “Thỏ trắng này, anh lớn hơn em bảy tuổi, vì vậy khả năng mà hai chúng ta cùng nhau học chung một trường là không cao. Trừ khi anh ở lại lớp còn em học vượt lên. “
“Ở lại lớp là gì vậy ạ? Còn học vượt là sao ạ?” Thỏ trắng hỏi với gương mặt đầy khó hiểu.
“Ở lại lớp là...” Trình Thành Tử đang chuẩn bị giải thích cho thỏ trắng.
Bất ngờ từ phía sau Trình Thành Tử có một người đi tới và đưa tay vỗ nhẹ vào vai cậu: “Này Trình Thành Tử, em đi đâu nãy giờ vậy, em cần phải lui sau hậu trường để chuẩn bị cho đêm diễn nữa chứ. “
Trình Thành Tử nhìn lại và thấy rằng người đàn ông đó là giáo viên chủ nhiệm của lớp cậu, thầy Triệu Lão Sư.
“Thầy Triệu!” Trình Thành Tử hét lên với thầy giáo của mình, và sau đó nhìn với một chút bối rối:
“Nhưng em phải tìm chỗ ngồi cho cô bé này một chỗ ngồi ạ.”
“Đây là...?” Triệu Lão Sư đưa mắt nhìn thỏ trắng rồi hỏi Trình Thành Tử ngập ngừng: “Em gái của em à?”
“À... đó là...”
“Không ạ! Cháu là bạn gái của anh ấy!” Thỏ trắng kéo cánh tay của Trình Thành Tử và nhìn thầy giáo của cậu đang đứng trước mặt.
“Bạn gái ư?” Thầy Triệu hơi nhướn mày và nhìn thỏ trắng chỉ đứng ngang vừa thắt lưng của Trình Thành Tử. Thầy Triệu hỏi thỏ trắng với một nụ cười: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi, mà cháu có hiểu được bạn gái là gì không? “
“Cháu biết ạ! Đó là...” Khi thỏ trắng chuẩn bị tiếp tục trả lời thầy Triệu thì Trình Thành Tử nhanh chóng đưa bàn tay để che miệng của thỏ trắng và nói với thầy Triệu: “Thưa thầy, giờ em đưa cô bé đến khán phòng để tìm chỗ ngồi nên em xin phép thầy em đi trước.”
“Nhưng... Trình Thành Tử, chuẩn bị đến thời gian diễn rồi!” Thầy Triệu Lão Sư hối thúc Trình Thành Tử nhanh chóng vào sau hậu trường nhưng cậu không thể nào bỏ mặc thỏ trắng một mình được.
Thầy Triệu thấy vậy không thể không giúp đỡ được. Thầy Triệu nhìn xuống thỏ trắng đang nắm tay Trình Thành Tử, cô bé gương mặt nhỏ nhắn, và đội một cái mũ có hai cái sừng trên đầu, trông cỡ khoảng tuổi của con gái ông.
“Thôi được rồi, cô gái bé nhỏ đi thôi nào.” Thầy Triệu nói với thỏ trắng với giọng nói hài hước: “Chú sẽ tìm cho cháu một chỗ ngồi.”
“Không, cháu sẽ đi cùng ca ca nước cam của cháu thôi...” Con thỏ cố gắng tuyệt vọng và muốn thoát khỏi bàn tay của thầy Triệu.
“Nhưng ca ca của cháu cần phải lui sau hậu trường để chuẩn bị cho buổi biểu diễn. Giờ chú sẽ đưa cháu đến khán phòng, nơi mà cháu có thể ngồi và xem cậu ấy biểu diễn.” Thầy Triệu bất lực nhìn thỏ trắng đang nhõng nhẽo đòi đi theo Trình Thành Tử mà không vào khán phòng để ngồi đợi.