Vẫn Luôn Thích Em

Chương 154: Chương 154: Người bạn mới đến (2)




Editor: Waveliterature Vietnam

Nụ cười trên khuôn mặt của Trình Thơ đột nhiên dừng lại.

Thỏ trắng nhìn Trình Thơ, rồi đưa mắt nhìn Sách Đồng Học ngồi đằng sau cả hai, và thỏ trắng dường như cảm thấy cậu bạn mới đến này thực sự rất khó ưa...

- -----------

Vào buổi chiều, lớp thỏ trắng có một tiết học giáo dục thể chất.

Vào những buổi chiều đầy nắng vào mùa xuân, những cây liễu nở ra một nụ màu xanh lá cây, và khuôn viên đầy hoa đầy màu sắc. Sau khi các bạn trong lớp thỏ trắng thay đồ thể dục thì cả lớp đi về phía sân thể dục theo từng nhóm ba người.

Trình Thơ và thỏ trắng cười đùa, nói chuyện chậm rãi khi họ bước xuống cầu thang.

Khi chuẩn bị đến gần góc của tầng một, có một bạn đang vội vã bước xuống cầu thang từ phía sau đã vô tình va phải Trình Thơ.

Trình Thơ, người nói chuyện với thỏ trắng, không chú ý, và cả người lao về phía trước.

Thỏ trắng vội vã vươn cánh tay ra để kéo người Trình Thơ. Đồng thời, tay kia cũng bắt được cánh tay của Trình Thơ.

Đồng thời, cả hai tay cố gắng hết sức để đảm bảo Trình Thơ không rơi ra vào đống rác trên cầu thang.

Trình Thơ sợ sệt vô cùng rồi quay về phía thỏ trắng và nói: “Cảm ơn cậu, ah, thỏ...” và sau đó nhìn lại tay kia thì thấy cô choáng váng thấy có một người đang bắt tay cô.

Người khác bắt được tay Trình Thơ thực ra là Sách Đồng Học.

“Uh... Sách Đồng Học ư... Cảm ơn cậu, ah...” Trình Thơ nở một nụ cười hơi xấu hổ về phía Sách Đồng Học và cảm ơn cậu bạn khó ưa này, mặc dù cậu không nghĩ đến việc sẽ nói chuyện với cô bạn ngồi phía trước mình.

Sách Đồng Học chỉ gật đầu với Trình Thơ một cách yếu ớt, và sau đó đi thẳng từ phía cô ấy.

“...”

“...”

Thỏ trắng và Trình Thơ đứng im lặng ở cùng một chỗ. Sau một hồi lâu, giọng nói của Trình Thơ buồn bã hỏi thỏ trắng: “Thỏ trắng này, cậu có nghĩ bạn cùng lớp mới đến có bị câm không?

“Chắc không đâu?...” Thỏ trắng hơi ngập ngừng về phía thơ Trình Thơ nói: “Khi thầy Dương sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ấy thì chẳng phải cậu ấy đã nói “Vâng ạ” rồi mà? “

“Hay có khi nào cậu ấy kiêu căng không thèm nói chuyện với chúng ta không? “ Trình Thơ suy nghĩ một lúc lâu và cuối cùng đã đi đến kết luận này.

“...”

Thỏ trắng không đồng ý với kết luận này.

“Oh... nhưng cậu ta trông thật đẹp trai làm sao...” Trình Thơ sau khi kết thúc sự lý luận của mình thì cô siết chặt hai bài tay lại với nhau, đưa mắt nhìn phía sau Sách Đồng Học cuốn sách dần dần cũng thốt ra: “Wow, công nhận đẹp trai làm sao... “

Thỏ trắng nhìn Trình Thơ với ánh mắt ngạc nhiên: “Cậu đừng nói với tớ rằng cậu muốn kết hôn với một người như Sách Đồng Học chứ?”

“Hả, ai nói với cậu thế?” Trình Thơ vỗ vai thỏ trắng và cười ranh mãnh: “Người tớ muốn kết hôn trong tương lai là thầy Dương kìa, cậu đừng nói chuyện vớ vẩn!!”

“...”

Thỏ trắng nhún vai bất lực.

Sau nhiều ngày, thỏ trắng và Trình Thơ không thấy Sách Đồng Học nói chuyện với ai trong lớp, ngoài trừ việc cậu trả lời câu hỏi của thầy cô.

Tuy nhiên, tần suất nhắc đến Sách Đồng Học của Trình Thơ ngày càng nhiều hơn.

Cuối cùng sau khi tan trường của ngày hôm ấy thì Trình Thơ bí ẩn bước về phía thỏ trắng: “Thỏ trắng, tớ muốn hỏi cậu một điều!”

“Cái gì vậy?” Thỏ trắng đang chuẩn bị dọn dẹp đồ vào cặp đi học hằng ngày rồi Trình Thơ.

“Cậu...” Trình Thơ nhìn xung quanh khi thấy các bạn cùng lớp đã về gần hết. Chỉ một vài người trong số họ ở cách xa họ. Trình Thơ vẫn nói chuyện và mỉm cười. “Cậu có thể viết một bức thư tình cho tớ không? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.