Thỏ trắng có một đặc điểm rằng khi cô bé muốn biết thứ gì thì sẽ hỏi cho bằng được cho đến khi nhận được câu trả lời. Nhưng mỗi khi thỏ trắng hỏi Trình Thành Tử thì cậu luôn tìm cách chạy đi chỗ khác, nhưng thỏ trắng vẫn không bỏ cuộc khi vài ngày sau thỏ trắng vẫn liên tục đuổi theo Trình Thành Tử và hỏi cậu những câu hỏi rất khó để trả lời.
Trình Thành Tử sợ bị thỏ trắng hỏi những câu hỏi khó nên cậu tìm cách trốn tránh con bé.
Tuy nhiên, có một điều mà Trình Thành Tử không thể tránh khỏi được. Đó là đón thỏ trắng đi học mỗi ngày.
May mắn thay, trường mẫu giáo mà thỏ trắng theo học nằm cũng khá gần nơi ở của Trình Thành Tử và thỏ trắng. Do vậy, trên đường từ trường về nhà thì Trình Thành Tử luôn tìm cách nói chuyện nhưng lại tránh những câu hỏi của thỏ trắng.
Thời gian trôi rất nhanh, hôm nay lại đến thứ Sáu.
Trước khi trường của Trình Thành Tử tan học thì giáo viên chủ nhiệm lớp Trình Thành Tử, đột nhiên đi vào lớp và thông báo rằng hôm nay cả lớp sẽ ở lại dọn dẹp, và giao chức đội trưởng giám sát của lớp không ai khác là Trình Thành Tử. Do vậy cậu phải sắp xếp việc dọn dẹp cùng các bạn cùng lớp và giám sát họ, sau khi hoàn thành thì mới được ra về.
Trình Thành Tử nghe thông tin vậy thì cậu liền ngồi xuống ghế rồi cau mày và nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay. Lúc này đã là 4:30 chiều mà việc dọn dẹp ít nhất là một giờ. Nếu vậy thì Trình Thành Tử không thể nào đón thỏ trắng kịp được.
Tuy nhiên, thỏ trắng học lớp mẫu giáo thì cô giáo có thể ở lại để đợi cùng với thỏ trắng đến khoảng 6:00 tối vì vậy Trình Thành Tử quyết định để thỏ trắng ngồi đợi cậu một lát vẫn kịp...
Sau một hồi suy nghĩ, Trình Thành Tử nhanh chóng bước lên bục giảng và giao công việc dọn dẹp cho từng nhóm. Rồi cậu nhanh chóng lấy một miếng giẻ và bắt đầu lau cửa sổ.
Bởi vì Đích Hạ Phong ngồi cùng bàn với Trình Thành Tử nên cũng được giao nhiệm vụ lau cửa sổ. Đích Hạ Phong lấy một miếng giẻ và di chuyển đến bên cạnh Trình Thành Tử. Đích Hạ Phong hỏi: “Trình Thành Tử, hôm nay cậu vẫn đi đón bạn gái của cậu chứ?”
“Cô ấy là thỏ trắng. “Trình Thành Tử vừa lau cửa sổ vừa cau mày với Trình Thành Tử.
“Ồ, nếu không phải thì là bạn gái của tớ.” Đích Hạ Phong nhún vai một cách thờ ơ và tiếp tục: “Mà giờ đã bốn giờ rưỡi rồi, cậu không đi à?”
“Tớ không thể đi được.” Trình Thành Tử lắc đầu “Vừa nãy, giáo viên vừa nói, tớ là người chịu trách nhiệm cho đến khi các bạn dọn dẹp xong.”
“Hay cậu để tớ giúp cậu đón thỏ trắng nhé?” Đích Hạ Phong đảo mắt và mỉm cười với Trình Thành Tử: “Dù sao thì tớ cũng chỉ có nhiệm vụ lau cửa sổ mà thôi, chứ không nhiều việc như cậu.”
“... “Trình Thành Tử cau mày và không nói gì.
Khi Đích Hạ Phong chuẩn bị nói gì đó thì đúng lúc lớp kế tiếp vừa tan học nên có nhiều tiếng ồn ào trên dãy hành lang.
Cuối cùng, các bạn học sinh lớp kế bên cũng đã ra về gần hết, và mắt Xia Feng, nhìn thấy những bài thơ mang theo những chiếc túi, và ngập ngừng bước về phía họ.
“Này... Đó là lớp A của Đích Thi Vũ đấy, và hình như Đích Thi Vũ đang đi về phía chúng ta đấy...” Đích Hạ Phong đưa tay ra và chọc vào cánh tay của Trình Thành Tử với giọng nói trầm xuống.
“Tại sao cậu luôn đề cập đến lớp A hay cái tên Đích Thi Vũ gì đấy trước mặt tớ vậy?” Trình Thành Tử im lặng đưa mắt liếc nhìn Đích Hạ Phong.
“Thì tớ cũng chỉ muốn nhắc cho cậu nhớ mà thôi.” Đích Hạ Phong mỉm cười với Trình Thành Tử, và giọng nói của Đích Hạ Phong nhỏ hơn bình thường: “Không biết tớ có quên nói với cậu rằng lá thư tình vài ngày trước mà cậu nhận được là do Đích Thi Vũ viết không?”
“...” Trình Thành Tử chỉ im lặng lắng nghe câu nói này của Đích Hạ Phong.
“Cậu chẳng thấy Đích Thi Vũ đi lướt qua cậu nhưng gương mặt ngại ngùng à. Chẳng phải cô ấy vẫn chưa nhận được câu trả lời từ cậu chứ?” Đích Hạ Phong nhìn Trình Thành Tử với ánh mắt đầy nghi ngờ.