“...” Trình Thành Tử vẫn chỉ biết im lặng và không nói lời nào.
“Này cậu...” Đích Hạ Phong đang chuẩn bị nói thì Đích Thi Vũ đột ngột xuất hiện với một chiếc váy màu xanh da trời, mang theo túi công chúa Disney, cùng với một ánh mắt ngại ngùng nhìn vào Đích Hạ Phong và Trình Thành Tử. Cô ngập ngừng khi nói với Trình Thành Tử: “Tớ.... Tớ có thể nói chuyện một lát với cậu không?”
“Ừ, cậu cứ nói đi. “ Trình Thành Tử nhẹ nhàng trả lời Đích Thi Vũ với ánh mắt lẳng lơ đi.
“Chuyện đó...” Đích Thi Vũ ngước lên và nhìn Đích Hạ Phong với ánh mắt dường như muốn Đích Hạ Phong đi nơi khác. Đích Thi Vũ đỏ mặt: “Đích Hạ Phong, cậu có thể... để mình nói riêng vài lời với Trình Thành Tử không?”
“...” Trình Thành Tử im lặng rồi đưa mắt nhìn Đích Hạ Phong như muốn nói “đi đi“. Đích Hạ Phong bước vài bước sang một bên: “Thôi để tớ qua đây đứng vậy.”
Đích Thi Vũ đỏ mặt khi chỉ có cô và Trình Thành Tử đứng đối diện với nhau.
Ở góc hành lang, chỉ có riêng hai người đứng với nhau.
Sau khi dừng lại ở đó, Đích Hạ Phong quay lại và nhìn vào Đích Thi Vũ: “Có chuyện gì không vậy cậu?”
“Thì... tớ... tớ muốn hỏi rằng vài ngày trước tớ đã viết một lá thư cho cậu...” Đích Thi Vũ chỉ nói mà không dám đưa mắt nhìn vào Trình Thành Tử, đầu cúi xuống, hai tay cứ kéo vào nhau rồi giọng nói lắp bắp hỏi: “cậu... cậu đã nó chưa?”
“Tớ đã nhận được nó.”
“Nhưng... cậu đã đọc nó chưa? “
“Tớ không đọc nó. “
“Tại sao vậy? “Đích Thi Vũ ngước lên với vẻ mặt ngạc nhiên và nhìn Trình Thành Tử.
“Xin lỗi nhưng tớ không có hứng thú để đọc.” Miệng của Trình Thành Tử cố gắng nở một nụ cười như để khiến Đích Thi Vũ bớt buồn hơn. Nhưng dù cậu có cười như thế nào thì những lời nói đó cũng khiến trái tim Đích Thi Vũ cảm thấy vô cùng thất vọng.
“Tại sao lại như vậy được? “ Đích Thi Vũ bất ngờ trước câu trả lời của Trình Thành Tử: “Không lẽ cậu đã người yêu rồi chẳng?”
“Tớ chưa.” Khi Trình Thành Tử nói hai từ này thì trong tâm trí của cậu đột nhiên xuất hiện hình ảnh thỏ trắng đang đang mang một cái túi và ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ trong lớp học mẫu giáo để đợi cậu đến đón. Trình Thành Tử cảm thấy cậu cần hoàn thành mọi việc để về đón kịp thỏ trắng.
“Cậu còn gì nói nữa không? Nếu không thì tớ quay lại để tiếp tục dọn dẹp đây.” Trình Thành Tử cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Cậu nhìn lên Đích Thi Vũ thì thấy cô đang tự cắn môi và sau đó cậu vẫy tay với Đích Thi Vũ và quay trở lại cửa lớp học.
“Tớ...” Đích Thi Vũ nghe những lời nói từ Trình Thành Tử nhưng cậu không quay lại phía sau, cô chỉ cảm thấy buồn trong lòng.
Trình Thành Tử quay lại về cánh cửa sổ mà cậu đang lau, tiếp tục cùng với miếng giẻ trong tay và tiếp tục lau cửa sổ.
Trình Thành Tử đang lau cửa sổ gió thì Đích Hạ Phong đi đến kế bên và hỏi: “Sao, Đích Thi Vũ đã nói gì với cậu vậy?”
“Không có gì cả.” Trình Thành Tử trả lời ngắn gọn.
“Làm sao có thể như vậy được, ít nhất tớ nghĩ cô ấy cũng hỏi cậu có tình cảm gì với cô ấy không chứ?” Đích Hạ Phong nhìn Trình Thành Tử với ánh mắt hoài nghi rồi nhún vai: “Chẳng lẽ cậu không có tý hứng thú nào với người ta ư?”
“...” Trình Thành Tử dừng lại, im lặng trong hai giây, rồi quay đầu và nhìn chằm chằm vào Đích Thi Vũ rồi nói ngắn gọn: “Xin lỗi, nhưng tớ không có hứng thú thật.”
“Ah?” Đích Hạ Phong hơi bất ngờ.