“Hừ!” Bạch thị cố nén lửa giận trong lòng, nằm trên sạp kéo chăn mỏng đắp lên người, nhắm mắt lại không nói chuyện với Phó Minh Hoa.
Bà ta không nói, Phó Minh Hoa cũng yên lặng, không nói không rằng.
Khi Phó Minh Hoa chưa hồi phủ, Thôi Quý phi đã trở về cung.
Bà ta đổi y phục, thở dài một hơi, thì nghe nội thị báo Tam hoàng tử tới.
Gọi Yến Truy vào, Tĩnh cô cô dâng trà, Thôi Quý phi bưng chén trà nhấp một miếng, lúc này mới thở ra một hơi, nói chuyện hôm nay gặp Phó Minh Hoa ra.
“Nguyên Nương nói, Yến Vĩ và Quân Tập hầu chính là lương phối, chuyện này con thấy sao?”
Yến Truy nghe lời này, sau khi sửng sốt một chút thì nở nụ cười.
Thôi Quý phi ngẩng đầu nhìn hắn, có chút ngoài ý muốn.
Con nối dõi xuất thân từ Hoàng thất, xưa giờ ít có ai ngây thơ. Nhất là Hoàng tử giống như Yến Truy, thân phận mẫu thân hiển hách thì hắn càng nguy hiểm.
Mọi người đều nhìn thấy hắn phong quang ngạo mạn, nhưng sau lưng, hắn lại phải đi từng bước khó khăn.
Hắn như ông cụ non, tâm tư nội liễm, Thôi Quý phi cũng hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của hắn, ấn đường nhíu lại, nhưng nụ cười trên mặt hắn cũng nhanh chóng biến mất.
“Bên trong Bạch Mã tự, Diêu Thích nói với con Quân Tập Hầu muốn làm phản.”
Yến Truy thản nhiên mở miệng, hắn không trả lời câu hỏi của Thôi Quý phi, mà lại chuyển sang nói đến việc Giản thị có lòng muốn phản Đường, bên trong đại điện ngoài tâm phúc của Thôi Quý phi thì không còn người khác.
Hắn nói lời này với vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói dịu dàng, nhưng lại giống như một viên đá đập vào lòng Thôi Quý phi, làm trong lòng bà nổi lên sóng lớn!
“Cái gì?”
Trên gương mặt Thôi Quý phi lộ vẻ thất thố, chén trà trong tay cũng cầm không vững, cả người khẽ run rẩy làm cái chén rơi xuống, mặc dù bà ta phản ứng nhanh, nghiêng người né tránh, nhưng nước trà nóng hổi vẫn đổ lên chân bà ta một chút, thế nhưng vẻ mặt bà ta cũng không thay đổi.
Tĩnh cô cô muốn đi lên dìu bà vào nội điện thay đồ, Thôi Quý phi lại ra hiệu dừng lại, nhìn chằm chằm nhi tử nhỏ giọng nói:
“Con nói cái gì?”
“Từ khi Giản gia nhập vào Đại Đường, Quân Tập hầu phủ đã bắt đầu chiêu binh mãi mã.” Nhưng khi đó triều đình vừa lập, rất nhiều chuyện ngoài tầm tay.
Tuy Thái tổ biết lưu Giản thị ở lại Hưng Nguyên phủ là hậu hoạn.
Nhưng tổ phụ của Giản Thúc Ngọc là Giản Sùng vốn là lão già xan giảo phản bội, ông ta đã sớm thấy rõ thời thế, mới phái binh giúp đỡ Thái tổ, do đó mới có thể bảo toàn căn cơ của Giản thị ở Hưng Nguyên phủ.
Đến lúc tiên đế lâm chung, tuy có cảm giác đám người Giản gia là tai họa, nhưng đại nạn đã tới, không kịp ra tay.
Chỉ có thể lưu lại mầm tai hoạ này cho Gia An Đế, thứ nhất, những hầu tước nắm quyền được xem như đá mài dao của Gia An Đế, nhắc nhở con đường đế vương không hề suôn sẻ, dù Gia An Đế sống bình an nhưng vẫn phải nhớ đến nguy hiểm luôn rình rập. Thứ hai là phải mưu tính thật tốt, không được vội vàng ra tay, làm dao động gốc rễ của Đại Đường.
Thái tổ dụng tâm lương khổ, Gia An Đế cũng rất cảnh giác Giản gia, thậm chí đã sớm có tâm tư muốn trừ khử mối họa này.
“Giản gia Hưng Nguyên phủ có thế lực khổng lồ, chiếm cứ một phương.” Rất nhiều bách tính xa xôi chỉ biết đến Quân Tập Hầu mà không biết thiên hạ Đại Đường, dưới tình huống như thế, Gia An Đế không thể tha thứ được.
Quân Tập Hầu cũng sẽ không ngồi chờ chết, trong lòng hai bên đều hiểu rõ, cho nên Quân Tập Hầu tất phản, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
“Nếu Yến Vĩ gả cho hắn thật sự là một quân cờ tuyệt diệu.”
Ánh mắt Yến Truy híp lại, khóe miệng lộ ra ý cười nhạt.
Diêu Thích nhắc tới Quân Tập hầu tất phản, nhưng chỉ là thuận miệng nói như vậy mà thôi.
Đối với chuyện này triều đình cũng không nắm quyền chủ động, nhiều nhất chỉ là bức Quân Tập Hầu làm phản, trừ cách này cũng không còn cách nào khác.
Đại Đường lập quốc chưa được bốn mươi năm, chưa lấy được lòng dân, triều đình đối với Quân Tập Hầu sợ ném chuột mà vỡ đồ, thật sự không thể làm gì nhiều.
Cũng là bởi vì điểm này, dù cho Diêu Thích túc trí đa mưu, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được cách gì, nhiều nhất chính là bảo hắn đi vào trong quân, tương lai lúc tiêu diệt Quân Tập hầu, hắn có thể lập được chiến công, đến lúc đó dù Hoàng Thượng không thích hắn thì cũng phải tán thưởng hắn.
Nhưng Yến Truy không nghĩ tới, hôm nay Thôi Quý phi lại cho hắn một niềm vui bất ngờ như vậy.
Phó Minh Hoa bắt đầu từ trong nội trạch Quân Tập hầu, lúc này Thôi Quý phi chưa biết trước sự tình, không biết chuyện này với bọn họ tốt đến cỡ nào.
Thứ nhất có thể bởi vì Yến Vĩ mà khiến cho Dung phi và Gia An Đế sinh ra hiềm khích. Chỉ cần Gia An Đế và Dung phi lục đục, thì sự cưng chiều ông ta dành cho Yến Tín sẽ không còn được như bây giờ nữa.
Hắn có thể từ trong đây, mưu được một chỗ tốt.
Thôi Quý phi nghe nhi tử nói dăm ba câu, lập tức cũng có chút vui mừng, nhưng lại suy nghĩ một chút:
“Hoàng thượng sẽ đồng ý việc này sao?”
Muốn bà ta xúi dục việc này không khó, nhưng trước giờ Gia An Đế sủng ái Yến Vĩ, sao có thể gả nàng ta đến nơi nguy hiểm trùng trùng như Giản gia?
Yến Truy hơi cong môi một cái, cúi đầu xuống, đưa tay phủi vạt áo chẳng biết dính cỏ nhung từ lúc nào, khóe mắt đuôi mày đều là lạnh lùng:
“Sẽ đồng ý thôi. “
Vì Đại Đường thiên thu vạn đại, vì giang sơn càng thêm vững chắc thì Yến Vĩ là cái gì cơ chứ?
Thôi Quý phi dừng một lúc, chịu đựng mọi cảm xúc trong lòng: “Nguyên Nương đưa ra đề nghị này không biết là trùng hợp hay có tính toán khác. “
Yến Truy ngẩng đầu lên, lạnh lùng nơi khóe mắt tan ra: “Mẫu phi khiến thế tử phu nhân tự sát, là vì cắt đứt đường lui của Dung phi, hay là Dung phi cắt đường lui của mẫu phi?”
Hắn mỉm cười, một câu nói làm lòng Thôi Quý phi phát lạnh.
“Đương nhiên...” Thôi Quý phi còn chưa dứt lời, suy nghĩ tỉ mỉ xong thì cả người cứng ngắc.
Việc này bà ta vẫn luôn cho là mình mời Tạ thị hỗ trợ giải quyết khó khăn, để cắt đứt ý niệm của Dung phi.
Nhưng lúc này nhi tử hỏi bà ta, bà ta lại không xác định được.
Nếu thật sự như Yến Truy nói, Dung phi cố ý nói dối mình, từ đầu đã không có ý cưới Phó Minh Hoa cho Yến Tín, vậy mình đã rơi vào bẫy của bà ta rồi!
“Tạ thị” chết, không chỉ không thể giải quyết vấn đề khó khăn của bà ta, ngược lại còn khiến bà ta tự chặt đi cánh tay mình.
Khá khen cho Dung phi!
Thôi Quý phi cắn chặt răng, móng tay được nuôi dưỡng cẩn thận như muốn ấn vào trong lòng bàn tay, trước mắt từng đợt choáng váng.
Yến Truy lại cảm thấy thú vị, hắn chào tạm biệt Thôi Quý phi.
Lúc từ trong Bồng Lai các đi ra, hoa sen trong hồ đã nở rộ, chuồn chuồn bay lượn trên những búp lá sen, dưới ánh mặt trời lóe lên những màu sắc tuyệt đẹp.
Làn gió từ mặt hồ thổi qua, mang theo hương hoa.
Một con bướm trắng đậu trên lan can gỗ, hắn vươn tay ra bắt thì nhìn thấy con bướm yếu ớt cố vỗ cánh bay đi, nhưng vẫn bị hắn giữ trong lòng bàn tay, không thể bay đi được.
Hắn bỗng nhiên hơi nở nụ cười.
Thôi Quý phi không thể phát hiện ra những điều tinh tế này nhưng Phó Minh Hoa lại phát hiện ra, hơn nữa còn muốn đối phó Dung phi theo đúng cách cũ mà bà ta đã làm.
Có lẽ nàng cũng đã phát hiện ra rồi?
Ngày đó Dung phi tính toán nữ nhi của người khác, hôm nay người khác cũng tính toán với nữ nhi của bà ta, thật sự là lấy oán báo oán.
Tiểu nương tử này không dịu dàng ngoan ngoãn như ban đầu hắn nghĩ, ngược lại thật sự là thông minh trấn định.
Ngày đó, lúc gặp nàng ở cửa thành, đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, nhưng vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, cô nương đoan trang mà thông minh, không bộc lộ ra ngoài, bỏ thì thật đáng tiếc.
Yến Truy mỉm cười mở tay ra, con bướm trong tay lắc lư tung cánh bay lên, nhưng lại bị nắm quá lâu, bay lên hai lần thì lảo đảo rơi xuống đất.
Vẻ mặt hắn dịu dàng, lại chậm rãi giẫm lên con bướm, con bướm dưới bàn chân khiến cho hắn ngay cả cảm giác cũng không có, rời khỏi điện của Thôi Quý phi.