Vận Mệnh Thế Gia

Chương 84: Chương 84: Tới chơi




Sau chuyến đi Bạch Mã tự về, Đỗ Tử Linh trong Ngự sử đài Lạc Dương cáo trạng Phó hầu gia trị gia không nghiêm, thế tử sủng ái ngoại thất bức tử thê thất, làm long nhan giận dữ.

Trong đại điện, trước mặt văn võ triều thần, Hoàng Thượng quát mắng Phó hầu gia, con không dạy, chính là lỗi của cha.

Sau khi phế bỏ thế tập võng thế của Phó gia, đổi thành thừa kế năm đời, dù Phó hầu gia chưa bị giáng chức, nhưng Hoàng Thượng lại tự tay viết cho Phó hầu gia mấy chữ to: Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.

Lúc Phó hầu gia ôm mấy chữ này trở lại Phó phủ thì ngã xuống.

Trường Nhạc hầu phủ trong khoảng thời gian ngắn đã trở thành trò cười ở Lạc Dương, Phó hầu gia dưỡng thân thể mấy ngày lại cho người trói ngoại thất Tống thị kia lại, rồi cho đánh chết Tống thị ngay trước mặt Phó Kỳ Huyền.

“Nghe nói khi Tống thị chết, cái bụng đã phình to. Khi bị đánh chết, bụng này...” Tề thị cố ý làm cho giọng nói ảm đạm, Giang ma ma sầm mặt lại, cắt ngang lời Tề thị.

“Hầu gia muốn lập nên quy củ, chỉ sợ là cho những người không có quy củ xem.”

Phó Minh Hoa chưa xuất giá, Tề thị lại đi đến trước mặt nàng, nói những lời dơ bẩn này làm ô uế lỗ tai nàng, cũng không biết có mục đích gì.

Trong lòng Giang ma ma vốn không ưa Tề thị, nói lời này ra khỏi miệng, dù Tề thị có ngốc, cũng nghe được lời Giang ma ma vừa nói là cho bà ta nghe.

“Trên đời lấy đâu ra nhiều người không hiểu quy củ như vậy?”

Trong lòng Tề thị khó chịu, trả lời một câu.

Lại thấy Giang ma ma liếc mắt nhìn bà ta: “Tống thị kia không phải à?”

Một câu này làm Tề thị nghẹn nói không ra lời, chỉ biết vừa tức giận, vừa uất ức.

Bà ta hận Phó Minh Hoa, nên cố ý nói lời này cho nàng nghe.

Trong hầu phủ này bà ta cũng đã mất hi vọng, con trai độc nhất bị đưa đến đại phòng làm con thừa tự, Thẩm thị đề phòng bà ta chặt chẽ, không cho bà ta đến gần đại phòng nửa bước.

Nhớ ngày đó, con của mình bị cướp đi, Tề thị đến khẩn cầu Phó Minh Hoa, còn quỳ trên đất cầu nàng, nhưng Phó Minh Hoa lại không chịu nhận lời.

Hôm nay báo ứng đã đến, “Tạ thị” mệnh chết sớm, Phó Minh Hoa chỉ biết canh giữ của cải, còn bị người Phó gia coi thường.

“Cô nương, nên nghỉ trưa rồi.” Giang ma ma cũng lười nói nhiều với Tề thị, dịu dàng đỡ Phó Minh Hoa đứng dậy, rồi quay đầu nhìn Tề thị, sắc mặt lại lạnh lẽo: “Xin lỗi di nương, nô tỳ phải hầu hạ cô nương vào nhà nghỉ trưa.”

Tề thị khí phách rời đi, Giang ma ma lạnh lùng nhìn bóng dáng bà ta rời đi, quay đầu cau mày nói: “Cho rằng cô nương thất thế, liền muốn dùng những lời này làm bẩn tai cô nương mà thôi.”

Phó Minh Hoa cười cười, không nói gì.

Trong giấc mơ, dù nhi tử Tề thị không bị cho làm con thừa tự, nhưng sau khi sự việc xảy ra vẫn chạy đến viện “Nàng” múa lưỡi một trận.

Những chuyện như thế này không hề dọa được Phó Minh Hoa, Tề thị chỉ uổng phí tâm cơ mà thôi.

Chỉ là việc này Phó Minh Hoa không bị dọa sợ, nhưng Phó Kỳ Huyền lại sợ muốn chết.

Sau khi Tống thị chết thì y đổ bệnh, Bạch thị đi Bạch Mã tự dâng hương, lại mời đạo trưởng của Thượng Thanh cung trên Thúy Vân phong đến thỉnh bùa hóa nước cho Phó Kỳ Huyền uống, sau một phen dày vò, Phó Kỳ Huyền cũng không thấy khởi sắc.

Đầu tháng tám, Hoàng Thượng bãi giá đến vườn thú ở Lạc Dương để đi săn mùa thu.

Ngoại trừ Dung phi, Tam hoàng tử Yến Truy và Tứ hoàng tử Yến Tín ra, văn võ đại thần cũng đi theo.

Phó hầu gia cũng đi cùng, chuyến đi săn này, Quân Tập hầu Giản Thúc Ngọc vô cùng nổi bật trong một đám thiếu niên, cũng tự mình săn được một con heo rừng, được Hoàng Thượng khen ngợi “Thiếu niên xuất anh hùng“. Lúc này, Quân Tập hầu Giản Thúc Ngọc lại thỉnh cầu được cưới Tam công chúa viên ngọc quý trên tay Gia An Đế.

Đại sự như vậy từ trước đến nay không bí mật được, buổi trưa sau khi Phó Minh Hoa ngủ trưa, Bích Vân hầu hạ nàng thức dậy đã nhỏ giọng nói chuyện này:

“Quân Tập hầu cầu hôn Tam công chúa với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không tỏ thái độ gì.”

Phó Minh Hoa nghe xong lời này chỉ mỉm cười, tay chân của Thôi Quý phi cũng nhanh nhạy đấy nhỉ.

Nàng nhớ tới tình cảnh trong giấc mơ.

Trong giấc mơ, Giản Thúc Ngọc cũng săn được một con heo rừng, cũng được Gia An Đế khen ngợi.

Hơn nữa sau đó hắn cầu hôn với Gia An Đế, chẳng qua lúc đó Giản Thúc Ngọc cầu hôn là Đan Dương Quận chúa, Hoàng Thượng liền lập tức đồng ý.

Lần này bởi vì Phó Minh Hoa và mẹ con Thôi Quý phi nhúng tay vào, Giản Thúc Ngọc mới cầu hôn Vân Dương công chúa.

Gia An Đế không đồng ý việc này ngay, chắc hẳn là đối với Yến Vĩ có vài phần sủng ái, nhưng lúc đó Gia An Đế không có cự tuyệt, có lẽ sự sủng ái này cũng không đáng mấy phần.

Bích Lam nhìn nàng lười biếng dựa vào bàn, cầm ấm rót cho nàng chén trà.

Phó Minh Hoa nhấp một ngụm nhỏ, nước trà có màu vàng óng, bên trong hẳn là nấu thêm không ít hoa quả, hương vị rất vừa miệng, uống một ngụm miệng vẫn còn đọng chút vị ngọt.

Nàng uống xong tỏ ý còn muốn uống nữa, nhưng Giang ma ma đã ngăn lại: “Không thể uống nữa, trà hoa này tuy tốt nhưng tính hàn, không thể uống nhiều.”

Phó Minh Hoa ngoan ngoãn bỏ chén xuống, nhìn Bích Vân: “Nói tiếp đi.”

Giang ma ma run run lấy chăn mỏng trên giường phủ lên đầu gối nàng, thấp giọng nói: “Hôm nay, lúc ở trong vườn thú săn, Hoàng Thượng gặp được một đám sói mặt đen, Hoàng Thượng tự mình bắn chết hai con, nhưng vẫn có sói mặt đen phóng về hướng Hoàng Thượng, Quân Tập Hầu cầm đao chém chết một con, khi được bệ hạ ca ngợi, thì xin bệ hạ cho cầu hôn Tam công chúa.”

Phó Minh Hoa hé miệng cười một tiếng, Giang ma ma nói: “Giản thị nhất tộc mặc dù có chút lai lịch, mặc dù lão phu nhân Quân Tập hầu có xuất thân cao quý, nhưng nô tỳ cảm thấy có chút không bình thường.”

Giang ma ma do dự một chút nhưng vẫn nói:

“Đại công chúa và Nhị công chúa chưa xuất giá, tuy thân phận hơi thấp. Dung phi nương nương thân phận tuy cao, nhưng dù sao Vân Dương công chúa cũng còn nhỏ tuổi.” Giọng nói Giang ma ma nhẹ đi, lông mày nhíu lại.

Tuy bà là nô tỳ nhưng cũng nhìn ra chỗ không bình thường.

Lần trước trong Bạch Mã tự, Thôi Quý phi kéo Phó Minh Hoa nói chuyện, đám người Giang ma ma đứng cách xa, cũng không biết hai người nói gì.

Phó Minh Hoa rũ mắt gẩy gẩy ống trúc trên bàn, trong giấc mơ, Đại công chúa và Nhị công chúa đi hòa thân, chỉ sợ cuối cùng cũng chạy không thoát vận mệnh này.

Về phần Yến Vĩ cũng đã mười bốn, Phó Minh Hoa dám khẳng định, chắc chắn Gia An Đế sẽ đồng ý với yêu cầu của Giản Thúc Ngọc.

Như vậy có thể trấn an Giản Thúc Ngọc, để triều đình tranh thủ chút thời gian đối phó với các thế gia vọng tộc khác.

Đúng như dự đoán, trung tuần tháng mười, Gia An Đế gả Vân Dương công chúa cho Quân Tập Hầu, hôn lễ định vào đầu tháng mười một năm sau.

Lúc định ra hôn sự, Đan Dương Quận chúa của phủ Định Quốc công đưa thiệp đến Phó phủ.

Lần này Đan Dương Quận chúa đến tìm Phó Minh Hoa, nhưng Phó Minh Hoa còn đang trong hiếu kỳ, nàng chỉ có thể vòng qua Phó gia tới gặp Phó Minh Hoa.

Lục Vu bưng bánh ngọt nước trà đi ra, thời tiết trung tuần tháng mười đã bắt đầu se lạnh, Đan Dương Quận chúa nhìn Phó Minh Hoa mặc váy ngắn màu lam nhạt, nói: “Hình như cao thêm một chút?”

Mắt thấy sang năm Phó Minh Hoa đã mười một tuổi, thời kỳ này thiếu nữ đều lớn nhanh, Đan Dương Quận chúa lại lâu không gặp.

Vốn cho là nàng ở trong nhà giữ đạo hiếu, “Tạ thị” vừa chết làm cho Phó gia bị đoạt tước, Phó gia sẽ không chào đón nàng.

Lúc Đan Dương Quận chúa đến đây cũng cho là mình sẽ thấy Phó Minh Hoa gầy yếu không chịu nổi, lúc trên đường cũng đã suy nghĩ nói gì để trấn an nàng.

Không nghĩ đến nàng lại trắng nõn, khí sắc còn trông có vẻ tốt hơn mình nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.