Xa xa nhìn thấy Tĩnh cô cô dẫn người lại đây, đã có nội thị đi vào trong đình truyền lời, Phó Minh Hoa vừa đến dưới góc đình, phía trên Thôi Quý phi đã vẫy tay với nàng: “Nguyên Nương mau tới đây.”
Phó Minh Hoa được Tĩnh cô cô đỡ lên đình, Thôi Quý phi quan sát nàng từ trên xuống dưới vài lần, cười cười: “Càng lớn, con càng giống A Nguyên, ổn trọng cũng không kém bà ấy lúc thiếu niên bao nhiêu đâu.”
Trong mắt Thôi Quý phi mang theo vẻ phức tạp, kéo tay Phó Minh Hoa, muốn nàng ngồi vào ghế đá bên cạnh.
Còn chưa vào hè, mặc dù trong đình có treo màn cỏ, nhưng hẳn là Thôi Quý phi đã ngồi được một lúc, bàn tay kia lạnh buốt giống như không có xương.
Trên ghế đá có đặt đệm gấm, trên bàn có trà nóng bánh ngọt, Thôi Quý phi mỉm cười: “Bánh ngọt chỉ sợ con ăn không quen, nếm thử trà này đi, cũng được lắm.”
Mặc dù đồ ăn nơi này là đầu bếp trong nội cung làm ra, nhưng vẫn không bằng đầu bếp do bốn gia tộc bồi dưỡng ra, Thôi Quý phi cũng không động vào bánh ngọt trên bàn, nhưng lại ăn không ít hoa quả được cắt thành miếng nhỏ.
Tĩnh cô cô tự mình bưng ấm trà rót cho Phó Minh Hoa một chén, nàng cảm ơn bưng cái chén đặt lên môi, mí mắt rũ xuống.
Lễ hạ cho người, tất có sở cầu.
Nhưng Thôi Quý phi không thưởng đồ vật cho nàng, mà là trọng đãi nàng, việc này so với ban thưởng càng thêm có thể diện.
Nàng nhấp một ngụm trà, khi đặt lên bàn, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng ngoan ngoãn hơn, Thôi Quý phi nhìn nàng một cái, khuỷu tay chống trên bàn đá, tay vốn nắm thành quyền chống dưới cằm chậm rãi buông ra, nháy mắt ra hiệu cho đám người Tĩnh cô cô thối lui ra khỏi đình.
“Uống ngon không? Nếu thích, lát nữa ta cho người đưa một ít đến Trường Nhạc hầu phủ.”
Lời này Thôi Quý phi cũng không phải đang hỏi nàng, Phó Minh Hoa lại uống hai ngụm trà, mới đặt chén lên bàn: “Đa tạ nương nương thương yêu.”
Trong mắt Thôi Quý phi lộ ra ý cười thản nhiên.
Nếu như Thôi Quý phi đã thể hiện thành ý trước, Phó Minh Hoa cũng theo ý bà mở miệng: “Trông nương nương có vẻ gầy đi.”
Nàng thức thời như thế, Thôi Quý phi ngược lại có chút ngoài ý muốn nhìn nàng một cái, cuối cùng thở dài: “Ta sao tốt lên được?”
Nói đến chỗ này, Thôi Quý phi nhìn Phó Minh Hoa, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Lần này, Hoàng Thượng thiết yến trong Mẫu Đơn đình, ngoại trừ dẫn ta theo, ngay cả Quách tần cũng tới, nhưng Dung phi lúc trước được sủng ái thì lại không tới.” Bà nói đến đây, hơi cong môi một cái, thẳng sống lưng, nhìn Phó Minh Hoa, gằn từng chữ: “Mọi người đều nói Dung phi thất sủng, Nguyên Nương, con thấy thế nào?”
Lúc trên đường đến Mẫu Đơn đình, cũng đã nghe Gia An Đế nói tiết Thượng tị lần này sẽ để Dung phi lại trong cung.
Trên phố có người đồn đại Dung phi được chiều quá sinh kiêu, chọc giận hoàng thượng, cho nên lần này đi Mẫu Đơn đình, là hoàng thượng có ý muốn cảnh cáo Dung phi.
Nhưng Phó Minh Hoa lại nghĩ khác.
“Chỉ sợ Dung phi nương nương không phải thất sủng.” Phó Minh Hoa thốt ra lời này, trong mắt Thôi Quý phi dần lộ ra ánh sáng.
“Nói tiếp đi.” Ngón tay Thôi Quý phi nhẹ nhàng vuốt hình thêu trên vạt áo rộng thùng thình của cung trang, khóe miệng khẽ nhếch, cổ vũ Phó Minh Hoa tiếp tục nói.
“Dung phi nương nương không phải người mới vào cung, có thể thịnh sủng không suy, tự nhiên là có bản lĩnh.” Dựa theo thủ đoạn của Dung phi, trước khi vào cung đã có thể mê hoặc Gia An Đế, chớ đừng nói chi là sau khi vào cung, còn sinh một trai một gái cho Hoàng Thượng, địa vị càng thêm vững chắc.
“Cho nên, lý do bà ta không đến vườn mẫu đơn, hoặc là thân thể bà ta có bệnh, không tiện xuất cung, hoặc là...” Nàng nói đến đây, nhớ đến Dung phi kia như cười mà như không cười, gương mặt kiều mị tới tận xương.
Dung phi cũng không lớn tuổi, lại thêm được sủng, tuy nói sinh một trai một gái, nhưng chưa chắc không có khả năng mang thai nữa.
Lần này Gia An Đế khác thường để bà ta lại trong cung, không phải chán ghét mà vứt bà ta lại, thì nhất định là thương tiếc thân thể bà ta.
Trong cung, Dung phi không có khả năng bị thương, cũng không có khả năng mắc bệnh tật gì, nếu có đã sớm bị dời xuất cung.
Ngoại trừ bệnh nhẹ, còn một khả năng khác là bà ta mang thai, cho nên Gia An Đế lưu bà ta lại trong cung, một là lo lắng cho thân thể bà ta, hai là muốn giấu mọi người, tạo cảnh giả Dung phi bị thất sủng để chuyển dời sự chú ý của mọi người trong cung với bà ta.
Để đứa trẻ trong bụng Dung phi được ổn định.
Ánh mắt Thôi Quý phi vẫn chăm chú nhìn mặt Phó Minh Hoa, nghe nàng nói phân nửa thì dừng lại, không khỏi liền nở nụ cười: “Hoặc là cái gì?”
Bà nhẹ giọng hỏi một câu, ngữ khí có chút âm nhu.
“Truy nhi nói con thông tuệ, ta cho là nó váng đầu, bây giờ xem ra, quả nhiên nó nhìn không sai!”
“Dung phi mang thai.” Thôi Quý phi bật cười, trong mắt lại là hàn quang lập lòe: “Đã hai tháng, Hoàng Thượng bảo vệ ả ta rất kỹ, nếu không phải trong cung ả ta có người của ta, lộ ra tin tức nói nguyệt sự ả ta bất thường, có lẽ ta cũng không biết.”
Trong cung, mỗi người thị tẩm đều được ghi chép lại, để đảm bảo lai lịch con nối dõi của hoàng gia.
Mặc dù Dung phi luôn luôn được sủng ái, thời gian Gia An Đế sủng hạnh bà ta không ít, nhưng bởi vì tuổi cũng không còn nhỏ, sau khi sinh Yến Tín, đã nhiều năm như vậy nhưng bụng cũng không có tin tức, ai biết đến lúc này bà ta lại mang thai?
“Ta không đố kị, thật sự.” Thôi Quý phi lắc đầu, từ khoảnh khắc bà bị Thôi gia đưa vào hoàng thành Lạc Dương, biết trái tim Gia An Đế không đặt lên người bà, bà đã tuyệt vọng rồi.
Bà cũng đã sớm nhận mệnh. Bà là nữ nhi của Thôi thị Thanh Hà, bà có xuất thân cao quý, bà có sứ mạng của mình.
Nếu có thể nhận được sự yêu quý thật lòng của Gia An Đế, tự nhiên cũng sẽ mềm mại ôn nhu, khéo léo hầu hạ trước mặt ông ta.
Nhưng nếu ông ta không có tâm, thì bà cũng không thèm để ý, như vậy thì bà sẽ càng muốn nhiều hơn.
Trước kia người người đều cho rằng bà và Dung phi bất hòa, ít nhiều cũng có liên quan đến chuyện tranh giành tình cảm.
Nhưng bà thật sự không thèm để ý chuyện Dung phi được sủng ái, bà nghĩ đến sau này, nghĩ đến sau khi Gia An Đế chết sẽ lưu lại ngôi vị Hoàng đế cho ai ngồi. Bây giờ cười được thì tính là cái gì? Quan trọng nhất là xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Từ trước đến nay Dung phi được sủng ái, Gia An Đế có ý bảo vệ bà ta, thậm chí năm kia lúc Tịch tế sửa niên hiệu cũng dắt tay Yến Tín, được văn võ bá quan quỳ lạy.
Vốn dĩ tình huống đã bất lợi với mẹ con bà, lúc này Dung phi lại mang thai, tâm của Gia An Đế chỉ sợ sớm đã thiên vị bà ta, sao còn có thể nhớ rõ mẹ con bọn họ?
Vốn dĩ sự tình đã thuận lợi cho mẹ con nàng, lúc này Vương phi lại mang thai, trái tim của Hoàng đế Gia An có lẽ đã hướng về bà ta từ lâu rồi, làm sao còn nhớ đến mẹ con bọn họ?
“Trời không giúp ta.” Sau khi Thôi Quý phi biết chuyện này, thì bực bội trong lòng, trà không nhớ cơm không nghĩ, sao lại có thể không gầy?
Giữa hàng lông mày của bà hiện lên vẻ u ám, “Ta muốn...” Bà muốn chuẩn bị phương thuốc, đánh rớt cốt nhục trong bụng Dung phi.
Thôi thị truyền thừa nhiều năm, bí dược không ít, phương thuốc bí mật của cung đình tiền triều cũng có rất nhiều, muốn diệt cục thịt kia trong bụng Dung phi không phải quá dễ dàng sao?
Thôi Quý phi híp mắt, Phó Minh Hoa đưa tay đặt lên mu bàn tay bà, bà lập tức rút bàn tay lại, lại bị Phó Minh Hoa bắt lấy.
“Nương nương, đây là chuyện tốt.”
Thôi Quý phi không hiểu sao nàng lại nói lời này, không khỏi khựng lại, lại sững sờ tùy ý nàng nắm tay mình ở trong lòng bàn tay.
“Chuyện tốt?”
Bà hỏi ngược lại một tiếng, sau khi khi bình tĩnh lại hai đầu lông mày giống như cũng không còn vẻ giật mình nữa.
“Việc này nói thế nào?”