Vẻ mặt Thôi Quý phi làm cho người ta vừa nhìn đã biết bà muốn làm gì.
Trong cung không có ai hiền cả, Thôi Quý phi có thể ở trong cung nhiều năm, sinh hạ hai hoàng tử, cho dù có thanh danh của Thôi thị Thanh Hà, nhưng nếu bà không có chút bản lĩnh, chỉ sợ Thôi thị đã sớm đưa nữ nhân khác vào cung ngồi lên vị trí của bà.
“Đương nhiên là chuyện tốt.” Phó Minh Hoa cảm giác được Thôi Quý phi trở tay nắm chặt tay mình, nhìn nàng chờ đáp án, nàng hé miệng cười khẽ: “Nương nương không cần phải lo lắng, Dung phi nương nương mang thai, sẽ làm Hoàng Thượng càng coi trọng bà ta hơn, đến lúc đó yêu ai yêu cả đường đi, thì cũng sẽ càng quan tâm Tứ hoàng tử hơn đúng không?”
Phó Minh Hoa nói ra lo lắng của Thôi Quý phi, Thôi Quý phi khẽ gật đầu: “Nếu bà ta lại sinh một hoàng tử, tất nhiên Hoàng Thượng sẽ càng thêm sủng ái bà ta, cho dù là công chúa cũng không được! Đứa bé này không thể giữ. “
Vân Dương công chúa đã xuất giá, thật vất vả mới chôn được một bóng dáng trong lòng Dung phi và Gia An Đế, nhưng hiệu quả còn chưa thấy rõ, lại bởi vì việc Dung phi mang thai mà hủy bỏ.
Để cho Phó Minh Hoa có chút cảnh giác, chính là Thôi Quý phi không hề che giấu mà nói thẳng với nàng.
Thậm chí bà còn không có ý che giấu, mà là trực tiếp nói không thể để cốt nhục trong bụng Dung phi tồn tại.
Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng Thôi Quý phi nói thẳng ra như vậy lại có gì đó không ổn.
Ánh mắt nàng nhìn xuống tay hai người đang nắm nhau, ánh mắt có chút lãnh đạm, sau một hồi lâu bởi vì Thôi Quý phi dùng sức nắm mà nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Nương nương, người không thể ra tay.” Phó Minh Hoa không nhanh không chậm mở miệng.
Bởi vì cái gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Thôi Quý phi thân hãm trong cuộc, mặc dù đối với tình cảnh trước mặt không hề đố kị, nhưng lại cực kỳ oán hận.
Bà lo lắng Gia An Đế thiên vị Yến Tín, cho nên muốn xử lý cái thai trong bụng Dung phi.
“Vì sao không thể?”Đôi mắt to của Thôi Quý phi chậm rãi híp lại, ấm giọng hỏi một câu, ánh mắt lại có chút lạnh nhạt: “Lúc trước sau khi ta sinh hạ Truy nhi, thân mang thai cũng bị nàng ta...”
“Nương nương cảm thấy trong lòng Hoàng Thượng, Dung phi quan trọng hơn, hay cốt nhục trong bụng Dung phi quan trọng hơn?”
Phó Minh Hoa nhẹ nhàng cắt ngang lời của Thôi Quý phi, Thôi Quý phi chịu đựng oán hận trong lòng, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại: “Hiển nhiên là Dung phi quan trọng hơn.” Điểm này bà vẫn hết sức rõ ràng.
Trong cung, hoàng tử công chúa không phải không có, nhưng cho dù là hoàng tử cũng là tử bằng mẫu quý [1]
[1] Mẫu bằng tử quý (tử bằng mẫu tấn/quý): Mẹ vinh hiển nhờ con (con uy danh nhờ mẹ).
“Nếu như Dung phi quan trọng hơn, nương nương cần gì phải luôn nhìn cốt nhục trong bụng Dung phi không vừa mắt chứ “
Thôi Quý phi lo lắng sẽ loạn, luôn muốn đối phó với hài tử trong bụng Dung phi. Có lẽ bởi vì lúc trước bà từng nhiều lần thua thiệt trong tay Dung phi. Nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hài tử chưa sinh ra, tóm lại là quá hẹp hòi rồi.
Quyết định của người lớn, có khi luôn khiến hài tử nhấm nháp quả đắng.
Nàng dừng một chút, nhìn Thôi Quý phi mặt mày lạnh lùng, không khỏi mỉm cười: “Trong cung, đã bao lâu không thấy người mới?”
Phó Minh Hoa nói ra lời này, dù sao Thôi Quý phi cũng không phải người ngu xuẩn, lập tức ngẩn ngơ, giống như vừa tỉnh ngộ, trong mắt chậm rãi lộ ra ánh sáng.
Gia An Đế sủng Dung phi, ngoại trừ sau khi đăng cơ phải giữ đạo hiếu hai năm cũng từng có nạp người mới vào, nhưng đã lâu cũng không triệu người mới tiến cung.
Dung phi độc sủng trong cung, trước kia thì có bà. Dường như Gia An Đế cũng không còn hứng thú với những mỹ nhân khác, nên nhất thời Thôi Quý phi cũng không nghĩ đến điều này.
Nhưng mà, “Con xác thực có ích?”
Gia An Đế sủng ái Dung phi, những năm gần đây Thôi Quý phi cũng nhìn thấy quen. Thỉnh thoảng Hoàng Thượng cũng sẽ ham cái mới, đụng vào mỹ nhân khác, nhưng cũng không ngoại lệ, cuối cùng cũng sẽ trở về bên cạnh Dung phi.
Sở dĩ Thôi Quý phi không nghĩ đến điều này là bởi vì trong lòng bà biết Gia An Đế vô cùng cưng chiều Dung phi, vốn không cho rằng sẽ xuất hiện mỹ nhân khác có thể chiếm được danh tiếng của Dung phi.
“Ta không muốn dẫn hổ đuổi sói.”
“Có hữu dụng hay không thì phải xem người tiến cung là ai.”
Phó Minh Hoa mỉm cười, “Huống chi, cũng phải xem cái gì gọi là hữu dụng trong lòng nương nương?”
Nếu muốn đối phó Dung phi một kích mà trúng, chỉ sợ có chút khó khăn, nhưng muốn khiến cho bà ta trong lúc mang thai không được an bình, thống khổ oán hận thì lại có cách.
“Con nói một chút.”
Thôi Quý phi ra hiệu cho nàng tiếp tục nói, Phó Minh Hoa nói: “Tộc Dung thị nổi tiếng xinh đẹp, hiện tại thiếu nữ chưa có hôn phối không ít nhỉ?”
Dung phi đã già, cho dù bà ta có được sủng ái, nhưng cô nương tươi trẻ còn nhiều như vậy, bà ta có thể không quan tâm khi Gia An Đế sủng hạnh người ngoài, nhưng nếu người này là con gái trong gia tộc bà ta?
Cũng là họ Dung, lại non nớt như nụ hoa, điều này nhắc bà ta rằng tuổi của bà ta đã lớn rồi.
Lúc trước, Gia An Đế thích bà ta, hôm nay cũng có thể sẽ thích họ Dung khác.
Những nữ nhân khác không thể khiến cho Dung phi đã trải qua sóng gió trong cung cảm thấy oán hận, nhưng người của Dung thị nhất định có thể!
Khóe miệng Thôi Quý phi chậm rãi nhếch lên, bà nghiêng đầu nhìn Phó Minh Hoa, ánh mắt có chút phức tạp.
“Nguyên Nương, con cảm thấy Dung tam nương thế nào?”
Tặng đào mà trả mận, mối quan hệ bất hòa giữa Dung tam nương và Phó Minh Hoa, Thôi Quý phi cũng có nghe thấy.
Chỉ cần Phó Minh Hoa chỉ cho bà một con đường, Thôi Quý phi rất nhanh liền kịp phản ứng nên làm như thế nào.
Phó Minh Hoa cúi đầu xuống, lại cười nói: “Không thể để người tranh sủng có được danh phận.”
Vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, đây chỉ là nhân chi thường tình mà thôi.
Giống như trong cung, Thôi Quý phi và Dung phi, lúc trước Gia An Đế có thể có tình cảm sâu đậm với Dung phi, chẳng phải bởi vì lúc trước Dung phi là vị hôn thê của Quách Cẩn Duệ, làm Gia An Đế có loại cảm giác khoái cảm của yêu đương vụng trộm sao?
Thôi Quý phi khẽ gật đầu, thả lỏng các đầu ngón tay đang nắm tay Phó Minh Hoa ra, thấy nàng rút tay về, bèn bưng chén trà lên nhấp một miếng.
Trong lòng bàn tay còn có chút mồ hôi, vừa rồi hai người nắm quá chặt mà thấm ra.
Phó Minh Hoa rút tay lại, Thôi Quý phi hiếm khi cảm thấy lòng bàn tay lạnh như băng.
Nàng cũng bưng chén trà, chỉ nói chuyện có một lát mà trà đã có chút nguội mất.
“Nguyên Nương.” Thôi Quý phi cầm chén trà, nhìn Phó Minh Hoa: “Con thật sự rất thông minh, Truy Nhi quả thực tinh tường hơn ta rất nhiều.”
“Truy Nhi” trong lời nói của bà, dĩ nhiên là chỉ Tam hoàng tử Yến Truy.
Nhưng mình thông minh hay thông minh thì có liên quan gì đến Tam hoàng tử.
“Nó biết mình muốn gì, suy nghĩ của con và nó giống nhau, sau này...” Bà nói phân nửa, thấy Phó Minh Hoa giống như là không phát hiện ra ý tứ trong lời nói của bà, không khỏi cúi đầu mỉm cười, nói phân nửa thì dừng lại.
Yến Truy đã nói một nửa câu chuyện, rồi bảo bà tới tìm Phó Minh Hoa giải quyết việc này, bà cũng nói một nửa, về sau để cho Yến Truy tự mình đến giải thích với Phó Minh Hoa.
Tuy nói lúc này Thôi Quý phi đã hiểu rõ ý của Yến Truy, thế nhưng vẫn là muốn mượn miệng của Phó Minh Hoa để nói với bà cách giải quyết chuyện của Dung phi.
Đồng thời cũng tin tưởng Phó Minh Hoa, ý muốn để Thôi Quý phi có thể tận mắt thấy rõ, nhưng nhi tử để bà sốt ruột cả buổi, hiển nhiên bà cũng không cho Yến Truy xuân phong đắc ý như vậy được, bất cứ việc gì cũng tỏ vẻ đều đã nắm trong lòng bàn tay.
“Con sao có thể so sánh với điện hạ?”