Phó Minh Hoa cũng thấy bất ngờ, nàng không có hứng thú nên không đi theo, không ngờ Tô thị mới vừa trò chuyện vui vẻ với Hạ Nguyên Thận cũng không đi theo nốt, bộ dạng giống như không có chút hứng thú với Hạ Nguyên Thận.
Nàng ta đến gần Phó Minh Hoa hơn một chút, sóng vai đi cùng Phó Minh Hoa, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, nhưng miệng lại nói lời hung ác: “Quý Chiêu là của ta!”
Lời này làm Phó Minh Hoa nhíu mày, quay đầu nhìn nàng ta.
Trong mắt thiếu nữ hiện lên vẻ hung ác, như đang muốn cảnh cáo nàng, khiến Phó Minh Hoa có chút kinh ngạc, vị đích nữ Tây Đô hầu này có chút thú vị, nhưng trong đám cô nương Phó gia, vì sao nàng ta lại nhắm vào mình?
Ánh mắt Tô thị lạnh lùng nhìn nàng, bên kia Hạ Nguyên Thận lại gọi: “Phó muội muội, Tô muội muội mau tới đây.”
Trong khoảnh khắc Hạ Nguyên Thận mở miệng gọi người, sự tàn nhẫn trong mắt Tô thị đột nhiên biến thành dịu dàng, đáp một tiếng rồi nhìn Phó Minh Hoa nở nụ cười ấm áp: “Phó tỷ tỷ, chúng ta đến đó đi.”
Nàng ta thân mật gọi Phó Minh Hoa đi qua, chỉ là chiếc thuyền Hạ Nguyên Thận đang ngồi lúc này đã đầy người, cho dù bây giờ nàng ta chỉ dẫn theo một ma ma, một nha hoàn cũng không lên được.
Hạ Nguyên Thận có chút khó xử nhìn hai người, Tô thị hào phóng cười cười: “Quý Chiêu ca ca đi trước, muội cùng Phó tỷ tỷ ngồi thuyền khác là được.”
Mấy người trên thuyền đã không nhịn được, thúc giục hạ nhân nhanh chèo thuyền.
Quả thật trên thuyền đã không còn chỗ ngồi, Hạ Nguyên Thận chỉ có thể bất lực gật đầu, dặn dò hai người mau đuổi theo, thuyền kia đã chèo trên mặt sông.
Nụ cười tươi rói trên mặt Tô thị lập tức thu lại hơn phân nửa, thái độ trở nên xa lạ: “Muội muội trước xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Nha hoàn vịn nàng ta đi đến thuyền nhỏ đã có người ngồi sẵn, người ngồi trên thuyền là cô nương Vệ Quốc công phủ, cũng là muội muội ruột của Hạ Nguyên Thận.
Giang ma ma đứng trên bờ liền cười: “Cô nương Tây Đô Hầu phủ thật thú vị.”
Vị đích nữ của Tây Đô Hầu phủ này rõ ràng thích Hạ Nguyên Thận, hơn nữa nhất định phải có được hắn.
Phó Minh Hoa mỉm cười, kéo đấu bồng: “Đi thôi.”
Trên sông không ít người đã lên thuyền, thời tiết thế này nên mấy chiếc thuyền nhỏ ít được người chuộng.
Thời tiết như vậy, tất cả mọi người đều hi vọng có thể đi chung với nhau, nếu không tìm được lang quân như ý, thì tệ nhất cũng phải tìm một hai người bạn, về sau cũng có trợ giúp.
Cũng bởi vì vậy nên mấy thuyền nhỏ bên bờ Lạc Thủy không có ai ngồi.
Giang ma ma đỡ Phó Minh Hoa lên một con thuyền nhỏ. Hai người Bích Vân, Bích Thanh đi theo lên thuyền nhỏ cầm mái chèo.
Dù tháng hai trời vẫn còn hơi se lạnh, nhưng khi ngồi thuyền nhỏ thì trông vẫn rất thơ mộng.
Phó Minh Hoa không nói muốn đi đâu, Bích Vân và Bích Thanh di chuyển mái chèo, vô tình thuyền nhỏ lại đi về hướng Tây Bắc.
Hiển nhiên những người còn lại cũng đi xuôi theo dòng nước, trên mặt sông nhìn không thấy ai khác.
Sau khi đi qua cây cầu nối giữa trên và dưới thành, phía Bắc là hoàng cung, còn phía nam là nửa thành Lạc Dương còn lại.
Hôm nay, thời tiết không tính là đẹp, hoàng cung như bị che khuất trong một tầng khói lam, mơ hồ có thể nhìn thấy lầu gác cao cao trong cung điện. Bóng dáng bọn thái giám, cung nữ đi tới đi lui.
“Nhìn thời tiết, chỉ sợ là trời sắp mưa.” Bích Vân chèo cả buổi, cánh tay cũng đã mỏi nhừ, bỏ mái chèo sang một bên, tùy ý để thuyền nhỏ dừng lại trên mặt sông, thở dốc một hơi, mới vừa mở miệng, gió lạnh trên mặt sông thổi tới vào miệng nàng.
Mùa xuân vốn mưa nhiều, trên thuyền ngồi mấy người, mức ngập nước rất sâu, chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến mặt sông.
Giang ma ma thấy động tác của Phó Minh Hoa, vội vàng ngăn nàng lại: “Cô nương, cẩn thận lạnh tay.”
Bà vừa nói dứt lời, dường như trên đỉnh đầu có vật gì màu bạc rơi xuống, “tõm” một tiếng rơi vào trong nước, bọt nước bắn tung tóe.
Mấy người theo bản năng nhìn lên hướng đồ vật rơi xuống, chỉ thấy trên thành đài cao cao trong cung cách đó không xa, có một người mặc trường bào cổ tròn màu đỏ đang đứng trên đài cao.
Phó Minh Hoa híp mắt, người nọ lại lấy đồ ném về phía bên này.
“Cô nương, hình như là...” Nơi này là Thượng Dương cung, hoàng cung được xây dựng trên mặt nước, Lạc Thủy ở dưới cầu Hoàng Thành chia thành mấy dòng, qua cầu chính là Thượng Dương cung, nhìn y phục, hình như là hoàng tử.
Bích Vân cầm mái chèo, hai nha hoàn chèo thuyền càng nhanh hơn, Phó Minh Hoa thấy bóng người kia hơi quen mắt, hình như là Yến Truy.
“Tam ca, đang nhìn gì thế?”
Một giọng nói mang theo ý cười của thiếu niên vang lên sau lưng Yến Truy, thấy gió thổi áo choàng Yến Truy tung bay, không khỏi hỏi một tiếng.
Yến Truy cầm thỏi bạc hình hạt gạo, xem nó như cục đá ném xuống sông, nghe được giọng nói này vang lên, hắn mím khóe miệng, trong mắt lộ vẻ âm tàn.
Hai ngày trước hắn biết đám người Hạ Nguyên Thận muốn đi Lạc Thủy chơi, hôm nay sau khi hắn thỉnh an Thôi Quý phi, liền đi theo Gia An Đế đến Thượng Dương cung.
Gia An Đế có việc cần thương nghị với đại thần, hắn từ trong cung đi ra, đứng ở chỗ này hai khắc đồng hồ thì thấy có thuyền nhỏ đi về hướng bên này.
Từ xa, hắn đã thấy người ngồi trên thuyền, nhưng người trên thuyền lại không phát hiện sự tồn tại của hắn.
Hắn đứng hồi lâu, cầm bạc ném đi, thấy Phó Minh Hoa ngửa đầu nhìn lên, nhất thời sao nhãng không chú ý cũng có người đến đây.
Yến Truy nắm chặt bạc trong tay, sau một khắc lại ném bạc xuống nước.
Nhỏ hơn hắn hai tuổi, Tứ hoàng tử Yến Tín năm nay đã mười lăm, nhìn bóng dáng cao lớn của Yến Truy, khóe miệng nhếch lên, cũng đứng dậy theo.
Trên mặt sông có một chiếc thuyền nhỏ, dường như trên thuyền có người ngồi, nhưng dù híp mắt vẫn thấy không rõ lắm.
Dung mạo Tứ hoàng tử tương tự Dung phi nương nương, khác với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Vân Dương công chúa Yến Vĩ, khóe mắt y quyến rũ, khí chất âm nhu.
Hắn khoác áo lông chồn đỏ sậm, đầu đội mũ gấm đỏ thắm, Yến Truy cũng mặc màu đỏ, nhưng khí chất hai huynh đệ lại mỗi người một vẻ.
“Đó là ai vậy?”
Yến Tín cong khóe miệng, trong tay cầm văn kiện, dáng vẻ có chút không nghiêm túc hỏi một câu.
Thấy Yến Truy không để ý tới y, y nhoài người ra phía trước nhìn.
Phó Minh Hoa thấy trên đài cao có thêm một người thì ra hiệu cho hai người Bích Vân chèo về phía thượng du ở hướng Tây Lạc Thủy.
Tuy rằng không thấy rõ mặt người đứng cạnh Yến Truy, nhưng y mặc trang phục trong cung, lại có thể tự do đi lại, đứng cạnh Yến Truy, chắc chắn là hoàng tử.
Cho dù là vị hoàng tử nào, nếu bị người phát hiện hai nha hoàn chèo thuyền tới gần Tam hoàng tử, nàng có thể sẽ gặp phiền phức.
Lúc này quay đầu chèo thuyền trở về, sẽ dễ dàng khiến người ta nghi ngờ, người này xuất hiện ngay sau đó, thuyền nhỏ nàng ngồi không đi thẳng về phía Yến Truy, mà tiếp tục đi về hướng Tây Bắc, mới có thể không khiến người ta nghi ngờ.
Yến Truy thấy thuyền kia một đường đi về hướng Tây, khóe miệng không khỏi cong lên.
Phó Minh Hoa thông tuệ như thế, khiến cho mặt hắn cũng giãn ra.
“Tiểu cô nương này là nhà ai thế?”
Yến Tín thấy thuyền nhỏ đi về hướng tây, nhất thời không biết Yến Truy cố ý gặp riêng hay hai người chỉ là trùng hợp, quay đầu nhìn Yến Truy, muốn từ trên mặt hắn nhìn thấy mấy phần suy nghĩ trong lòng hắn.
Nhưng Yến Tín phải thất vọng rồi, Yến Truy trông vẫn lạnh lùng và thờ ơ như vậy, giống như hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của y, dáng vẻ không để y vào mắt.