Yến Tín nắm chặt nắm đấm.
Chỉ là rất nhanh sau đó, trên mặt y lại lộ ra ý cười, cúi thấp đầu liếc mắt nhìn: “Không biết cô nương nhà ai, đã có hôn phối chưa.”
Khi y nói xong lời này thì quay đầu nhìn Yến Truy, chỉ thấy hắn nhanh chóng xoay người rời đi. Sắc mặt Yến Tín lúc trắng lúc xanh, ánh mắt hung ác nham hiểm, một lúc lâu sau khóe miệng hắn hạ xuống, “Hừ” một tiếng, nhìn con thuyền xa xa đã không còn thấy bóng dáng mới rời đi.
“Vừa nãy...”
Trong lòng bàn tay Giang ma ma đổ đầy mồ hôi, hỏi một câu, Phó Minh Hoa suy nghĩ một chút, trả lời: “Hẳn là Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử.”
Bây giờ Gia An Đế có mười nam, chín nữ, đứa nhỏ nhất còn chưa được một tuổi.
Trong cung hoàng tử trên mười tuổi có năm người, nhưng mẫu phi của đại hoàng tử và nhị hoàng tử phân vị quá thấp, cũng không thể tự do đi lại trong cung như Yến Truy.
Năm nay ngũ hoàng tử chưa tới mười ba, bóng dáng người kia mặc dù không cao bằng Yến Truy, nhưng cũng không thấp hơn hắn bao nhiêu.
Ngược lại Tứ hoàng tử Yến Tín, bởi vì được Gia An Đế sủng ái, có thể đứng song song với Yến Truy khả năng cũng không nhỏ.
Giang ma ma nghe nói là Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử, không khỏi nhíu mày.
Thôi Quý phi và Dung phi bất hòa, hai vị hoàng tử nay lại ngày càng lớn, thái độ Gia An Đế không rõ, hai vị hoàng tử này lại có ưu thế, quan hệ sau lưng cũng không hòa thuận.
Cũng khó trách lúc nãy khi Phó Minh Hoa thấy Tứ hoàng tử xuất hiện, lại bảo hai người Bích Vân và Bích Thanh vội vàng chèo thuyền đi.
Quay đầu nhìn lại, mặc dù trời mù sương, nhưng trên đài đã không còn thấy bóng người nữa, Giang ma ma cũng không còn tâm trạng để Phó Minh Hoa chơi đùa nữa, hai nha đầu chèo thuyền nhỏ trở về.
Vừa mới qua cây cầu cao kết nối hai thành, trời lại bắt đầu mưa phùn.
Bích Thanh giơ tay vỗ miệng mình: “Nói tốt không linh, nói xấu lại linh.”
Giang ma ma kéo mũ phía trên đấu bồng đội lên cho Phó Minh Hoa, cũng may lúc này thuyền xuôi gió xuôi nước, ngay sau khi lên bờ liền được hai nha hoàn đỡ lên, đi đến trong đình bên cạnh tránh mưa.
Mới đầu mưa còn nhỏ, sau lại càng lớn.
Nhóm người ngồi thuyền đi chơi tốp năm tốp ba trở về, đều là đầu tóc ướt nhẹp.
Mọi người đi vào đình, trước đó còn ngại đình rộng rãi, trong một chốc trong đình liền đầy người.
Cố Dụ Cẩn mặc một thân áo xanh đã bị ướt hơn nửa rung đùi đắc ý: “Trời không đẹp, lại bắt đầu mưa. Nhưng bây giờ ngắm mưa cũng có chút tư vị riêng.” Nói đến đây, Cố Dụ Cẩn mỉm cười đọc: “Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô. Thảo sắc diêu khán cận khước vô. Tối thị nhất niên xuân hảo xử. Tuyệt sắc yên liễu mãn hoàng đô [1].”
[1] Chân trời mưa nhỏ giòn như bánh, màu cỏ xa gần có như không; Một năm đẹp nhất khi xuân đến, cảnh đẹp khói liễu đầy kinh đô. (Hàn Dũ - Tảo xuân trình thủy bộ trương thập bát viên ngoại)
Các thiếu niên nghe xong bài thơ này đều nở nụ cười.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, mọi người đề nghị làm thơ tứ tuyệt nối tiếp nhau. Trong đình mọi người nghe xong đề nghị này thì lập tức vỗ tay tán thưởng.
Mọi người theo thứ tự ngồi xuống, Hạ Nguyên Thận đi về hướng Phó Minh Hoa, Tô thị kia cúi thấp đầu, Phó Minh Hà cắn môi có chút ghen tị. Dung tam nương lại đi tới bên cạnh Phó Minh Hoa ngồi xuống.
Hạ Nguyên Thận nhìn thấy tình cảnh như vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ do dự, cuối cùng vẫn ngồi cạnh Dung tam nương, Tô thị thì ngồi xuống ben cạnh hắn.
Dung tam nương quay đầu nhìn Phó Minh Hoa, bĩu môi.
Hình như nàng ta đã quên chuyện lần trước đẩy Bích Lam rơi xuống nước. Ưỡn thẳng lưng, trên gương mặt mang ý cười có mấy phần ngạo mạn.
Sau khi mọi người ngồi xuống theo thứ tự, Tĩnh vương phủ Liễu Thế Tiên ngồi ở vị trí cao nhất ra đề, theo thứ tự đi xuống.
“Không sơn tân vũ hậu, thiên khí vãn lai thu [2].” Ngồi ở phía trên Phó Minh Hoa là Lý Hoán Chi, đích tử của đồng trung thư môn hạ bình chương sự Lý Phụ Lâm. Hắn vừa đọc xong, Phó Minh Hoa liền đọc tiếp: “Thu phong tiêu sắt thiên khí lương, thảo mộc dao lạc lộ vi sương [3].”
[2] Núi không sau trận mưa đào; Khí trời hiu hắt về chiều ra thu (Trích từ bài Sơn cư thu minh của Vương Duy).
[3] Gió thu xào xạc trời trở rét; Cỏ cây tiêu điều móc đọng thành sương (Trích bài thơ Thu Phong trong tập thơ Yên ca hành kì 1 của Tào Phi, đây được coi là bài thơ thất ngôn đầu tiên trong thơ ca Trung Quốc.)
Phó Minh Hoa đọc xong, Dung tam nương liền mở trừng hai mắt, quay đầu nhìn Hạ Nguyên Thận: “Quý Chiêu, có bài thơ nào mở đầu bằng chữ Sương không?” Nàng ta chu mỏ một cái, lộ ra vẻ dáng yêu của tiểu nữ nhi: “Sao ta cảm thấy nàng ta cố ý làm khó ta.”
Trong đình, tất cả mọi người đều nở nụ cười, Phó Minh Hoa cũng mỉm cười quay đầu qua, liền nhìn thấy Tô thị bên cạnh Hạ Nguyên Thận tuy cũng đang cười, nhưng nụ cười kia chưa đến đáy mắt, ngược lại hiện ra vài phần lo lắng.
“Sương dã thao liên kiếm, quan thành bãi nguyệt cung.”
Hạ Nguyên Thận mở miệng giải vây, Dung tam nương mới hừ một tiếng, ánh mắt đánh giá Phó Minh Hoa từ trên xuống dưới, coi như không có gì.
Nàng ta không thấy Tô thị ở bên cạnh Hạ Nguyên Thận suýt nữa đã xé khăn tay thành hai mảnh.
Qua khúc đệm nhỏ này, mấy thiếu niên sợ những tiểu cô nương này mất mặt, liền chuyển sang chủ đề khác.
Liễu Thế Tiên mở miệng nói trước:
“Thường khoa [4] năm nay, Quý Chiêu đã chuẩn bị hết chưa? “
[4] Chế Độ Khoa Cử trong hệ thống thi cử của triều đình. Vào thời Đường có tú tài, minh kinh, tiến sĩ, minh pháp, minh tự, minh toán, nhất sử, tam sử, khai nguyên lễ....
Nhắc đến đề tài này, mọi người liền trở nên hào hứng.
Hạ Nguyên Thận không chút do dự gật đầu: “Sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, Thiếu Bá muốn tham gia sao?”
Liễu Thế Tiên hơi do dự, không có lên tiếng.
Dung tam nương cười duyên nói: “Nếu Thiếu Bá ca ca muốn tham gia, vậy đứng đầu minh kinh không phải dễ như trở bàn tay sao? Tương lai nếu đỗ đầu Tam nguyên[5] cũng không phải không thể? “
[5] Thời xưa chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên
Trong Đại Đường, tên tuổi của Tĩnh vương phủ Liễu Thế Tiên có ai lại không biết?
Trong thành Lạc Dương, hắn là một trong những nhân tài kiệt xuất lại trẻ tuổi, ngay cả Gia An Đế cũng từng tán thưởng, nói Liễu Thế Tiên tuổi nhỏ đa tài, là rường cột nước nhà.
Dung tam nương cố ý làm hắn vui lòng, lời này nói ra, tất cả mọi người đều gật đầu tán thưởng.
Liễu Thế Tiên được khen ngợi nhưng không thấy chút vui mừng, ngược lại lắc đầu, hơi do dự nói: “Ta thấy chưa hẳn.”
“Lời này giải thích thế nào?”
Tính cách của Liễu Thế Tiên, người quen biết hắn đều vô cùng rõ ràng, hắn không phải là người khiêm tốn, lại khá tự tin vào tài năng văn chương của mình, lúc này hắn lại phản bác nói không chắc mình sẽ đứng đầu Minh kinh, lang quân Tiết Anh của Định Quốc công phủ không khỏi hỏi một câu, Liễu Thế Tiên liền thở dài: “Thường khoa năm nay, nghe nói người ở Lũng Tây cũng sẽ tham gia.” Hắn dừng một chút: “Nghe nói người nọ họ Lục, khoảng hai ba mươi tuổi, nhưng tài hoa hơn người, tính cách thanh cao, rất được Thái thú Lũng Tây coi trọng.”
Phó Minh Hoa nghe đến đó liền rũ mắt xuống.
Xuất thân Lũng Tây, lại là họ Lục, còn tài hoa hơn người, lại được Thái thú Lũng Tây Diêu Hoán thưởng thức coi trọng, trong đầu nàng lại hiện ra ba chữ “Lục Trường Nguyên“.
Lũng Tây nổi danh nhờ võ, cũng không dễ dàng xuất hiện tài tử.
Nàng híp mắt, an tĩnh nghe đám người Liễu Thế Tiên thảo luận về vị tài tử sẽ đến Lạc Dương này.
“Ồ? chưa bao giờ nghe nói ở Lũng Tây có quý tộc thế gia họ Lục.” Hạ Nguyên Thận cau mày hỏi một câu, Liễu Thế Tiên nói: “Không phải là đệ tử danh môn, hình như xuất thân nghèo khổ, chỉ là mười mấy năm gian khổ học tập nên đạt được thôi.”
Nghe thấy không phải đệ tử danh môn, lại không có hậu đài, tuổi lại lớn, mọi người cũng dần mất hứng thú.
“Năm nay ta định không đi thi.”
Liễu Thế Tiên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Hắn cam chịu làm đầu gà, cũng không muốn làm đuôi phượng.
Có thể được Diêu Hoán tự mình tiến cử người nọ với Trung Thư Lệnh Đỗ Huyền Đạt, có thể tưởng tượng được Lục thị Lũng Tây này có bao nhiêu năng lực.
Nếu không Diêu Hoán làm sao dám mạo hiểm như thế?
Mọi người nghe đến đó, cũng không khỏi thổn thức một hồi.
Mưa dần nhỏ lại, mấy người lại ồn ào muốn đi chơi tiếp.
Phó Minh Hoa lại không hào hứng, nhìn những người này đỡ nhau lên thuyền, nhưng nàng vẫn ở lại.