Trong bóng tối, hắn ôm lấy tôi, ra sức gặm nhấm môi
tôi bằng một thứ năng lượng thôi thúc.
Tôi cũng ra sức đón nhận.
Hắn vừa hôn vừa hổn hển hỏi: “Có tắm không?”
Tôi vừa hôn vừa hổn hển đáp: “Chúng mình tắm chung!”
Hắn thô bạo cởi bỏ quấn áo tôi, khàn giọng nói: “Em
nói đùa!”
Tôi cũng hung hăng cởi áo hắn, thầm thì: “Em nói
nghiêm túc đấy!”
Từng câu từng chữ, giống hệt với những gì chúng tôi
nói với nhau trong đêm bên bờ biển năm ấy…
Tôi và Ninh Hiên ôm nhau nằm trên giường, ánh mắt quấn
lấy nhau như có hàng trăm hàng vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng đều như có linh
tính mà cùng im lặng.
Chúng tôi biết, cả hai đều muốn nói với nhau cùng một
câu: Em nhớ anh, và cả, anh yêu em.
Tôi đưa tay sờ lên má Ninh Hiên, đầu ngón tay khe khẽ
chuyển động, bàn tay thận trọng vuốt ve khắp khuôn mặt hắn, trong lòng là tình
yêu say đắm, mê mẫn vô tận.
Cánh tay hắn vòng ra sau, nhịp nhàng xoa lưng tôi. Ánh
mắt hắn nóng bỏng nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng. Hắn nhìn tôi nói: “Hình
như anh đang nằm mơ. Anh rất sợ mình đang mơ.”
Sống mũi tôi cay cay, khóe mắt chưa kịp khô lại ướt
thêm lần nữa. Sụt sịt mấy cái, tôi hỏi Ninh Hiên: “Sao anh lại xuất hiện ở đó?”
Ý tôi nói đến đoạn đường chỗ tôi vừa ngồi khóc.
Hắn đưa tay còn lại lên nắm chặt bàn tay tôi đang đặt
trên má hắn, nhìn vào mắt tôi, thầm thì: “Anh bị em làm cho hồn bay phách lạc.
Anh đứng cả buổi chiều nhìn ảnh em, trái tim như bị dao đâm, rất đau, rất buồn,
rất muốn khóc một trận thật to, rất muốn say khướt một bữa, rất muốn nắm lấy
vai em gào hỏi, tất cả những chuyện này là sao! Khi em lên xe của anh ta, anh
như bị trúng tà, không thể làm chủ được mình vội vàng bám theo hai người, nhìn
em và anh ta ăn tối, nhìn em và anh ta ra về, đến khi thấy anh ta đưa em về
ngôi nhà không phải là nhà em, lưỡi dao đã cắm vào tim anh từ lúc trước bắt đầu
xoáy mạnh, thọc sâu hơn nữa vào xương thịt anh! Anh đã từng nghĩ nếu em muốn
rời xa anh, anh vẫn có thể chịu được; nhưng Tô Nhã, thực tế là anh không thể!”
Tôi khóc không thành tiếng, khóe mắt hắn cũng đỏ au.
Hắn đưa mấy ngón tay của tôi lên miệng cắn mạnh. Rất đau. Nhưng tôi biềt, nỗi
đau trong tim hắn và nỗi đau trong tim tôi còn nặng nề hơn thế này gấp nhiều
lần.
Tôi vốn cho rằng Ninh Hiên là bóng ma trong lòng tôi,
làm tôi không sao quên được, càng cố quên lại càng chìm sâu hơn vào tâm hồn bị
ma ám đó. Bây giờ cuối cùng tôi đã biết, tôi cũng chính là bóng ma trong lòng
hắn, bóng ma tội lỗi đã bao lần làm tổn thương hắn, bao lần làm hắn thất vọng
nhưng vẫn không nỡ từ bỏ.
Hắn nhả mấy ngón tay tôi ra. Đầu ngón tay tê dại còn
hằn rõ vết răng hắn. Hắn lại nâng niu bàn tay tôi, vẻ như đang hối hận vì vừa
cắn tôi hơi mạnh. Tôi vội vàng lắc đầu nói với hắn: “Không sao, không sao. Em
không đau. Thực ra lúc nãy ăn tối xong em có đi vệ sinh nhưng quên chưa rửa
tay, xem ra anh phải chịu thiệt thòi rồi!” Hắn không nhịn được phì cười, làm
những giọt lệ trong khóe mắt nối tiếp nhau trào ra.
Khuôn mặt hắn thấp thoáng một nụ cười tròn vẹn, những
giọt nước mắt long lanh trong khóe mắt khẽ lấp lánh dưới ánh trăng. Trong
khoảnh khắc nụ cười và nước mắt đan xen, dường như vẻ tuấn tú của hắn có gì đó
không thật. Hắn đẹp đến mê hồn khiến tôi mê mẩn không sao rời mắt nổi.
Hắn nhìn tôi dịu dàng nói: “Không sao, ban tối anh đi
vệ sinh cũng chưa đánh răng lau miệng, thế là hòa!”
Tôi cũng không nhịn được mà bật cười. Ánh mắt hắn nhìn
tôi dần trở nên tha thiết hơn. Hắn nói: “Tô Nhã, anh rất sợ là em sẽ đi cùng
anh ta thật! Trưa nay, khi nhìn thấy ảnh của em, toàn thân anh như bị bóp
nghẹt, đầu óc choáng váng, tê liệt, không suy nghĩ nổi gì, trái tim cũng đau
đền trống rỗng! Anh cảm giác trong nháy mắt tất cả mọi thứ xung quanh đều trở
nên tăm tối mịt mù, không còn chút màu sắc nào khác! Nhưng khi em chạy khỏi chỗ
anh ta, chạy đến con đường đó ngồi khóc gọi tên anh, anh cảm thấy trái tim mình
lại đong đầy, mọi thứ xung quanh anh lại hồi sinh tươi mới!”
Hắn cúi đầu xuống hôn tôi, lúc hai làn môi chạm nhau,
hắn thủ thỉ: “Tô Nhã, mọi thứ anh đều có thể không cần, anh chỉ muốn yêu em
thôi. Hứa với anh, không bỏ rơi anh nữa, được không?”
Tôi ôm chặt cổ hắn, nhắm mắt lại, nước mắt thi nhau
trào ra. Tôi nói trong nước mắt: “Ninh Hiên, em xin lỗi!”
“Anh không cần em nói xin lỗi! Anh chỉ cần em nói
không rời xa anh! Tô Nhã em nói đi, coi như anh cầu xin em đấy, nói em sẽ không
rời xa anh nữa!”
Ninh Hiên như con thú nhỏ bị thương đang nức nở than
khóc, trái tim tôi tan vỡ thành trăm ngàn mảnh. Tôi không còn lý trí để suy nghĩ
đến cái gọi là hậu quả, không còn kiên định để kháng cự vẻ mê hoặc của hắn,
cũng không còn hơi sức để lẫn trốn tình yêu đáng thương mà vô tội này. Giây
phút này, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Tôi muốn yêu hắn! Tôi
cũng muốn được hắn yêu!
Tôi nói với hắn trong nước mắt, tôi đồng ý với hắn,
đống ý với hắn.
Tôi biết hậu quả của những lời nói phóng túng này nhất
định sẽ rất nghiêm trọng, những ngày tháng sau có thể tôi sẽ phải chịu đựng rất
nhiều rất nhiều nữa, nhưng trước lời cầu khẩn như có bùa mê của hắn, quả thật
tôi không còn sức lực đâu để cự tuyệt.
Dù biết rõ ràng trước mắt là vực sâu thăm thẳm nhưng
tôi vẫn chọn cách nhắm mắt lao xuống không chút do dự, thịt nát xương tan cũng
cam lòng không hối hận.
Không nhớ tôi đã nghe được câu này từ đâu:
Tình yêu như một ly rượu kịch độc, dù biết rõ nếu uống
vào sẽ chết đau đớn, nhưng vì người con trai trong lòng mình, có biết bao cô
gài si tình vẫn mỉm cười uống cạn.
Ninh Hiên, Ninh Hiên. Vì anh, em cũng cam tâm tình
nguyện uống cạn ly rượu độc của tình yêu đôi ta.
Tờ mờ sáng, hai chúng tôi đều đã tỉnh, nhìn đồng hồ
thấy còn lâu mới đến giờ đi làm. Ninh Hiên vòng tay xuống gáy tôi, tôi nằm gọn
trong lòng hắn.
Dễ chịu biết bao. Tôi không khỏi lâng lâng ngây ngất.
Hắn đưa tay lên vuốt ve vai tôi.
Tôi nói với hắn bằng giọng ngái ngủ buổi sớm: “Sờ mó
lung tung, háo sắc!”
Bàn tay hắn càng dùng lực mạnh hơn, hắn áp miệng vào
tai tôi thầm thì: “Anh biết là vai em rất thích tay anh đấy! Anh còn biết cả em
cũng thích nữa!”
Tôi đỏ mặt, vỗ yêu lên ngực hắn, lớn tiếng mắng mỏ:
“Đáng ghét!”; hắn cười khúc khích, ngực rung lên bần bật, rồi nắm lấy tay tôi
đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn.
Tôi nhìn hắn, không kìm được hỏi: “Anh… anh và Ngãi
Phi sắp đính hôn thật à?” Nói những câu này ra, trong lòng tôi cuộn dâng bao
nỗi thấp thỏm bất an.
Ninh Hiên tủm tỉm cười, nhìn tôi nói từng từ rành rọt:
“Không. Anh định chọc tức em thôi.”
Tôi thở phào, lại không ngăn nổi bàn tay đấm vào ngực
hắn kèm theo hai tiếng: “Đáng ghét!” “Bao nhiêu năm rồi, anh vẫn không tiến bộ
thêm chút nào! Trước sau cũng chỉ có một chiêu đó để trị em! Ngày xưa anh đã
nói không dùng cách này làm tổn thương em nữa cơ mà, nói mà không giữ lời!”
Hắm nắm chặt tay tôi, nhìn tôi đắm đuối, nụ cười trên
mặt dần ẩn đi: “Anh xin lỗi, Tô Nhã, anh xin lỗi. Thực sự anh không nghĩ ra
cách nào khác để em chú ý đến anh nhiều hơn. Thế còn em? Em sẽ kết hôn với Trác
Hạo à?” Tôi nhìn thấy nỗi lo lắng bất an trong đáy mắt hắn.
Tôi bất giác xót xa cho Ninh Hiên: “Em đang nằm trên
giường của anh thế này rồi; hai chúng ta đã cùng nằm trên giường của anh thế
này rồi; anh thử nói xem em còn lấy anh ấy được không?”
Ninh Hiên lại bật cười, thỏa mãn và vui sướng như một
đứa trẻ được cho viên kẹo đã ao ước từ lâu. Tôi trông thấy vậy lại muốn khóc.
Niềm vui đến với hắn hóa ra đơn giản là vậy, chỉ cần
tôi gật đầu và cười với hắn, lập tức hắn sẽ vui vẻ và thỏa mãn ngay được.
Hắn cúi xuống hôn tôi, tôi vừa đáp trả vừa nghĩ đến
một chuyện khác, bèn lập tức trở mặt, đẩy hắn ra, hậm hực hỏi: “Tại sao anh lúc
nào cũng hôn Ngải Phi? Sao cứ phải hôn nhau thắm thiết như thật thế? Kích động
em một lần chưa đủ sao mà còn thêm lần nữa! Tại sao… ưm…”
Câu cuối cùng của tôi chưa kịp thốt ra đã bị nụ hôn
dịu dàng của Ninh Hiên nuốt trọn.