Tôi thở dài, đẩy cửa bước vào, lấy ảnh xong liền lập
tức đi ra. Không gian kín mít bên trong làm tôi cảm thấy bức bối, ngạt thở.
Tôi đứng dựa vào bức tường trước cửa ảnh viện đợi Trác
Hạo. Giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo tôi rằng hình như có ánh mắt từ đâu
đó đang dõi theo tôi.
Thử tìm ánh mắt đó theo cảm giác, cuối cùng tôi bắt
gặp Ninh Hiên.
Hắn đang đứng nơi góc phố đối diện. Mắt của tôi đã
từng qua phẫu thuật nên thị lực rất ổn. Tôi thấy dưới chân hắn vứt đầy đầu lọc
thuốc lá.
Hắn đang đứng đó, bất động. Không biết lúc này thứ hắn
đang nhìn là tôi hay là tấm ảnh cưới cỡ lớn bên cạnh tôi nữa.
Nhìn lại số lượng đầu lọc vứt dưới chân hắn, tôi không
khỏi ngờ rằng có lẽ hắn đã đứng đây cả buổi chiều.
Lòng tôi quặn lại, vị chua chát xông thẳng lên đáy
mắt.
Cớ sao lại phải thế này?
Bỗng nhiên bên tai tôi vang lên tiếng Trác Hạo: “Tô
Nhã, đợi anh sốt ruột lắm à?” Anh xuống xe bước đến chỗ tôi, nhận cuốn album
trong tay tôi rồi dắt tôi lên xe.
Trước khi quay đi, tôi cố nhìn về phía Ninh Hiên lần
cuối.
Hắn vẫn đứng im bất động, dưới chân la liệt đầu lọc
thuốc lá.
Còn trên khuôn mặt, là nỗi đau thương đậm sâu…
Cả buổi tối hôm đó tôi rơi vào trạng thái hồn bay
phách lạc. Trước mắt lúc nào cũng chỉ hiện lên khuôn mặt đau thương tột độ của
Ninh Hiên. Lòng tôi đau đớn như đang ngập trong chảo mỡ nóng, có thứ gì đó chua
chát cứ chực trào khỏi đáy mắt nhưng đều bị tôi kiên quyết ghìm lại.
Ăn tối trong một nhà hàng xong, Trác Hạo vẫn không vội
ra về. Anh ngồi cạnh tôi lật từng trang cuốn album xem một lượt, vừa xem vừa
cười nói: “Nhìn mấy tấm ảnh em mặc váy cưới anh mới vững lòng hơn một chút, cảm
giác đúng là em sắp thành bà xã của anh thật rồi!”
Tôi gắng gượng cười: “Nghe anh nói kìa, cứ như em lừa
anh cưới ấy!”
Trác Hạo quay sang nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên sâu
hút. Anh bỏ tay khỏi cuốn album, chuyển sang nắm lấy tay tôi. Anh lên tiếng,
giọng nói không còn trong sáng như vừa rồi nữa mà sâu lắng, hơi khan khan, gợi
cảm và đầy dục vọng. Anh nhìn tôi nói: “Tô Nhã, tối nay ở lại chỗ anh được
không? Đừng về nhà nữa!”
Tôi giật thót, bối rối ngẩn mặt ra nhìn anh.
Trác Hạo cúi mặt xuống thở dài, buông tay tôi ra, cầm
cuốn album lên tiếp tục lật giở. Đang lật bỗng nhiên anh lại lên tiếng: “Thực
ra dù có mấy tấm ảnh này rồi nhưng anh vẫn không sao cảm thấy yên tâm được. Anh
sẽ không giục em nữa, em không cần để tâm chuyện đó làm gì. Đợi em nghĩ kỹ, khi
nào có thể đón nhận anh thì lúc đó mình mới nhắc lại chuyện này!”
Giọng nói của anh chất chứa một nỗi niềm đìu hiu cô
quạnh.
Tôi mềm lòng, nghĩ đến những chuyện anh đã làm vì tôi
trong những năm qua, nghĩ tới sự quan tâm anh dành cho tôi, nghĩ tới sự bao
dung của anh, nghĩ tới nỗi đau đáng ra nên dứt, nỗi khổ đáng ra nên quên, và cả
những dằn vặt lẫn nhau đáng ra nên từ bỏ giữa tôi và Ninh Hiên. Trong cơn xúc
động, tôi hạ quyết tâm nói với Trác Hạo: “Thế hay là, tối nay em không về nhà
nữa!” Nhưng vừa dứt lời, tôi đã hối hận ngay lập tức.
Trác Hạo ngẩng phắt đầu nhìn tôi, mãi không nói năng
gì, chỉ nhìn tôi thôi. Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, tôi cũng không thể thốt
nổi câu: “Thực ra em đùa thôi.”
Đột nhiên anh đứng bật dậy, kéo tôi theo: “Đi thôi!”
Hành động đột ngột của anh làm tôi luống cuống: “Đợi
em một lát! Từ từ đã, em trẹo chân bây giờ! Vội thế mà làm gì?”
Trác Hạo vẫn lôi tôi đi, bước chân phăng phăng tiến
thẳng về phía trước, tôi vội vàng bước theo anh.
Đến lúc nhét được tôi yên vị vào trong xe rồi anh mới
có thời gian để trả lời câu hỏi của tôi ban nãy: “Anh vội như vậy đương nhiên
là để mau mau chóng chóng đưa em về nhà, rồi sau đó nuốt chửng em luôn!”
Nói rồi anh nhe răng ra cười, hàm răng sáng loáng làm
tôi hoa mắt chóng mặt, chân tay lạnh ngắt.
Anh nói, anh ta muốn đưa tôi về nhà, sau đó nuốt
chửng!
Đầu óc tôi bắt đầu ong ong, tim đập còn nhanh hơn vừa
chạy xong mười cây số. Chỉ trong có năm phút ngắn ngủi thôi nhưng tôi đã không
nhớ nổi tại sao mình có thể đồng ý cùng về nhà với anh được?
Lẽ nào đêm nay tôi phải nằm trên chiếc giường của anh
thật?
Tôi có làm được điều đó không?
Tôi là của Ninh Hiên cơ mà, tôi lên giường của người
đàn ông khác, vậy Ninh Hiên thì thế nào đây?
Nhất định hắn sẽ đau lòng lắm!
Nhưng cũng không phải, tôi đã chia tay với hắn lâu
rồi.
Đúng thế, tôi đã chia tay Ninh Hiên lâu rồi! Tôi đã
không còn là của hắn lâu rồi!
Nhưng tại sao trái tim tôi vẫn chỉ có một mình hắn?
Mang theo trái tim này lên giường của Trác Hạo, thực
sự tôi có thể làm được chuyện đó ư?
Dù tôi có mong đường dài thêm, dài thêm chút nữa thì
cuối cùng xe vẫn cứ dừng lại trước cổng nhà Trác Hạo.
Trác Hạo mở cửa xuống xe trước. Tôi vẫn ngồi im bất động
trên xe, toàn thân run lẩy bẩy vì căng thẳng. Càng lúc tôi càng hối hận vì
những lời nói bộc phát trong cơn tác động của mình. Thực sự, thực sự tôi không
muốn lên giường cùng anh!
Nhưng lời đã nói ra rồi, xe cũng đã đến đây rồi, Trác
Hạo đã mở cửa giúp tôi rồi, anh đã kéo tôi ra khỏi xe rồi, tôi đã bắt đầu đi
theo anh ra chuẩn bị lên nhà rồi!
Tim đập mỗi lúc một kinh khủng hơn, cứ bước thêm một
bước trái tim tôi lại gào lên một tiếng “Đừng” xé lòng.
Đến khi Trác Hạo mở cánh cổng điện tử nhà anh thì tôi
cũng không thể kháng cự nổi sức mạnh của tiếng kêu gào ấy nữa! Chúng như những
cây roi da quất mạnh vào người tôi, thúc ép tôi không thể không nghe theo ý
chúng.
Tôi hất mạnh tay Trác Hạo ra, hổn hển nói lung tung
lộn xộn với anh: “Trác Hạo, thế nào nhỉ.. em để quên tập tài liệu ở chỗ Đào Tử
mai em cần dùng gấp, thật đấy, bây giờ em phải đi gặp nó ngay hôm nay em không
lên nhà được, để hôm khác nhé, em đi đây!”
Tôi không để Trác Hạo kịp nói câu gì, cũng không dám
nhìn vào mắt anh, vừa nói xong một lèo liền vội vàng quay người chạy như điên.
Chỉ có chạy và chạy, mặc kệ tiếng Trác Hạo gọi tôi đứng lại ở phía sau, tôi vẫn
chạy thẳng một mạch không hề dừng lại!
Đến khi đã chạy xa rất xa rồi, xác định chắc chắn Trác
Hạo không đuổi theo mình nữa tôi mới đứng lại, bải hoải ngồi xuống ven đường,
hai tay ôm gối thở hổn hển, hai mắt mờ dần.
Mắt tôi như hai vòi nước hỏng van, nước mắt chảy ra
tưởng như vĩnh viễn không cạn, từng giọt, từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống mặt
đất, khoảng đất nhỏ thấm nước chưa kịp khô đã lại phải hứng thêm từng giọt
khác, càng lúc càng thẫm màu hơn, càng lúc càng rộng hơn.
Điện thoại trong túi áo rung lên điên cuồng. Tôi mặc
kệ. Rung được một hồi rồi nó cũng thôi, sau đó lại cố rung lên một quãng ngắn
ngủi nữa rồi mới yên lặng hoàn toàn. Tôi lấy điện thoại ra, bỏ qua mấy cuộc gọi
nhỡ, mở ngay tin nhắn cuối cùng.
Trác Hạo nói: Nếu như không muốn thì có thể đợi đến
khi kết hôn cũng được. Lần sau đừng tự động làm khó bản thân như vậy, rõ ràng
em không sẵn lòng thì sao phải cố ép bản thân làm gì.
Tôi tắt điện thoại, lại ôm gối nức nở khóc tiếp.
Đúng thế, tôi không sẵn lòng! Tôi không sẵn lòng làm
bạn gái của người đàn ông khác, không sẵn lòng lên giường cùng người đàn ông
khác, cũng không sẵn lòng chung sống cả đời với một người đàn ông khác!
Tất cả, tất cả những điều này tôi chỉ sẵn lòng làm với
một mình Ninh Hiên mà thôi!
Ninh Hiên! Ninh Hiên!
Tôi ngồi trên lề đường, vừa khóc vừa không ngớt gọi
tên Ninh Hiên.
Tưởng chừng làm như vậy có thể xoa dịu nỗi đau nhức
nhối vì tuyệt vọng trong lòng.
Bỗng nhiên, trước mắt tôi xuất hiện một đôi giày. Tôi
ngẩng đầu lên, trong mơ hồ cứ ngỡ mình đang nằm mơ, được trông thấy khuôn mặt
Ninh Hiên.
Ninh Hiên! Ninh Hiên!
Hắn ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi lên tiếng
hỏi: “Sao lại khóc?”
Tôi nhìn hắn, không nói gì mà chỉ khóc, khóc, khóc
thống thiết. Hắn kéo tôi lại, ôm chặt tôi vào lòng rồi lại hỏi: “Sao em lại
khóc?”
Ngoài tiếp tục gọi tên hắn ra, tôi không nói thêm được
điều gì khác.
Đột nhiên hắn cúi xuống, hôn tôi mãnh liệt.
Tôi nhắm mắt lại, cùng hắn dồn sức đan môi vào lưỡi.
Bỗng nhiên hắn đứng bật dậy, kéo tôi theo, vội vàng
bước như bay về phía trước, thẳng về xe hắn.
Hắn mở cửa xe, để tôi ngồi vào trong, rồi chạy vòng
sang bên kia, mở cửa, lên xe, thắt dây an toàn cho tôi rồi thắt dây an toàn cho
hắn, nổ máy, phóng điên cuồng về phía trước.
Tất cả đều diễn ra rất nhanh và rất gấp, như thể cuộc
đời hai chúng tôi đã sắp đến hồi kết, không thể lãng phí một giây một phút nào
nữa.
Trên đường tôi và hắn đều không nói năng gì. Tim tôi
đập nhanh hơn cả trống hội, tôi nghĩ chắc hắn cũng thế.
Tay phải hắn nắm chặt tay trái tôi, mười ngón tay
chúng tôi đan chặt vào nhau, lòng bàn tay với lòng bàn tay dính lại không một
khe hở. Tôi cảm giác những giọt mồ hôi li ti len lỏi giữa lòng bàn tay chúng
tôi, khiến hai lòng bàn tay trơn trượt. Ninh Hiên lại càng nắm chặt tay tôi
hơn, mười ngón tay dường như đã hoàn toàn trắng bệch nhưng vẫn không ai muốn
nới lỏng tay dù đau đến mấy. Chúng tôi cố gắng hết sức chống lại cảm giác trơn
tuột này, chỉ để đeo đuổi sự gắn bó vĩnh viễn về tâm hồn.
Trong không gian tĩnh lặng, tôi có thể nghe thấy tiếng
thở gấp khe khẽ của hắn. Và tôi biết, hắn cũng có thể nghe thấy nhịp thở của
tôi không khác hắn là mấy.
Xe đỗ trước cổng một khu nhà. Đây hẳn là chỗ Ninh Hiên
ở. Hắn kéo tôi bước nhanh lên lầu, tôi ngoan ngoãn theo chân hắn.
Không hỏi bất cứ điều gì. Cũng không có chuyện gì cần
phải hỏi. Tôi biết hắn muốn làm gì. Và tôi biết, tôi cũng muốn.
Lúc mở cửa, dường như tay hắn run run, suýt nữa còn
làm rơi chùm chìa khóa xuống đất.
Cửa mở, vào trong nhà, còn chưa kịp bật đèn hắn đã đẩy
tôi dựa lưng vào tường, cúi đầu xuống, tìm đến môi tôi hôn dữ dội.
Lưng tôi đập vào tường hơi nhói đau. Nhưng tôi lại
thấy đau rất hay, đau rất thoải mái, đau rất ngọt ngào, đau rất đê mê. Có thể
nói là: đau mà sung sướng!