Lập tức Đào Tử trở nên vô cùng dũng mãnh xông vào giải
cứu tôi. Nó đứng vào đúng vị trí tôi vừa bị đám người bao vây dồn tới, bắt đầu
phun mưa xuân tung hỏa mù.
Cái gì mà anh hùng cứa mỹ nhân rồi quen nhau, cái gì
mà tri kỷ cùng chung trí hướng, rồi thì thương nhau rổ rá cạp lại, thề nguyện
vì tình yêu chân chính vô địch dũng cảm tiến lên, tất cả được thêu dệt lên sinh
động như thật đến nỗi chính tôi đứng bên cạnh nghe nó nói xong cũng suýt tin
sái cổ, ngỡ mình và Ninh Hiên đúng là đã đến với nhau như thế.
Tôi đứng cười một lát rồi quay về bàn làm việc của
mình. Tờ báo sáng của tỉnh B vừa được gửi tới đặt trên bàn. Tiện tay giở ra
xem, tay chân tôi lập tức cứng đơ, toàn thân hoàn toàn kiệt sức. Màn quỳ gối
cầu hôn của Ninh Hiên ngày hôm qua được in rõ rành rành ngay trang đầu!
Tờ báo được phát hành toàn tỉnh, tôi nghĩ người đó
nhất định sẽ đọc được mẫu tin này! Cuối cùng người đó cũng biết tôi và Ninh
Hiên lại đang ở bên nhau!
Tinh thần tôi bỗng chốc rệu rã, tôi biết hạnh phúc của
mình chỉ đến đây mà thôi.
Con người ta vồn dĩ không thể hạnh phúc quá được, lúc
trước hạnh phúc có thể lên đến đỉnh, nhưng sau đó, bất luận thế nào, cũng phải
trượt từ đỉnh xuống đáy vực.
Cả buổi sáng hôm đó tôi không làm được việc gì, không
có sức để làm bất cứ việc gì. Tôi chỉ đờ đẫn ngồi một chỗ chờ đợi, chờ đợi, chờ
điện thoại của người đó, chờ đợi người đó đưa ra phán quyết trừng trị hạnh phúc
của tôi và Ninh Hiên.
Cuối cùng, khi tôi chuẩn bị hóa đá, điện thoại cũng đổ
chuông. Tôi chạy ra một góc hành lang vắng người nghe điện thoại, người đó lạnh
lùng chất vấn tôi: “Tại sao không giữ lời hứa!”
Tôi dõng dạc đáp lại: “Bởi vì tôi yêu anh ấy.”
Tiếng người đó vẫn lạnh lẽo như băng tuyết Bắc Cực:
“Nếu như cô yêu nó thì nên biết giữ gìn danh tiếng cho nó, để nó đến với người
phù hợp!”
Tôi điềm tĩnh từ tốn đáp lại: “Nhưng nếu tôi bỏ đi,
anh ấy sẽ không thể vui vẻ được, anh ấy sẽ rất đau buồn. Người phù hợp với anh
ấy chẳng qua chỉ là môn đăng hộ đối chứ anh ấy không hề yêu!”
Người đó im lặng, khi giọng nói lạnh lẽo tiếp tục cất
lên, còn kèm theo cả sự bất lực và mệt mỏi: “Tô Nhã, cô có biết ngày hôm nay
tôi đã nhận được ba lá thư nặc danh không? Tôi đã chịu để người ta đứng trong
bóng tối uy hiếp hết lần này đến lần khác đủ rồi!” Giọng người đó đột nhiên trở
nên dữ dằn: “Tôi cho cô thời gian ba ngày để rời khỏi nó! Nếu không cô cứ đợi
Ủy ban Kiểm tra kỷ luật nhận được tài liệu rồi tiễn bố mẹ cô vào tù đi!”
Điện thoại vang lên tiếng tút tút nhức tai. Tôi nhắm
mắt, toàn thân không còn chút sức lực, trượt theo tường rồi ngồi khuỵu xuống
đất.
Bất kể tôi đã cầu khẩn thế nào, tự lừa dối bản thân ra
sao thì chuyện gì phải đến cũng đã đến, có muốn trốn cũng chẳng được.
Có tiếng Đào Tử kêu chí chóe bên tai: “Ối giời ơi Tô
Nhã, sao cậu lại ngồi dưới đất thế? Không thấy khỏe ở đâu à? Sao mặt mày tái
nhợt thế kia?” Nó đỡ tôi đứng dậy, rồi lại tiếp tục lải nhải: “Em gái ơi, chị
nói em nghe, tuy hai người đang điên cuồng trong tình yêu rồi thì rất dễ củi
khô bén lửa, một lần không đủ mà nhất định sẽ tác chiến liên miên, thế nhưng
chị em chúng ta vẫn phải biết có chừng mực, một khi đã quá đam mê nhục dục thì
sẽ làm tổn hại đến sức khỏe chính bản thân mình đấy!”
Tôi chẳng còn sức ngẩng mặt lên nữa, cắt ngang mấy lời
luyên thuyên của nó: “Đào Tử, xin quản lý cho mình nghỉ phép mấy ngày được
không? Mình không được khỏe, phải đến bệnh viện kiểm tra tổng thể xem thế nào.”
Tôi bịa bừa một lý do.
Đào Tử đồng ý ngay. Còn tôi như kẻ vô hồn bắt taxi đến
khu nhà của Ninh Hiên.
Trước khi lên nhà, tôi đứng suy nghĩ một lát rồi rẽ
qua khu chợ gần đó mua ít thức ăn Ninh Hiên thích. Quay về nhà, thay đồ, tôi
bắt tay nấu nướng. Tôi muốn tự tay nấu cho Ninh Hiên mấy món sở trường của
mình. Tôi muốn thấy hắn vừa ngồi ăn vừa cười thỏa mãn. Tôi muốn được hắn khen
mình: Nhã Nhã, các món em nấu là những món ngon nhất anh được ăn trong đời!
Tôi bất giác tủm tỉm cười khi nghĩ đến đoạn này. Thế
nhưng càng cười thì cảnh tượng trước mắt lại càng trở nên mờ mịt. Cả thế giới
như đang chao đảo dưới chân. Tôi vịn vào thành bếp, nước mắt trào dâng, tuông
xuống xối xả, nỗi tuyệt vọng dần xâm chiếm tâm hồn, khổ đau không sao nén được.
Tim tôi đau như bị đâm nát thành trăm nghìn mảnh. Nhớ
lại thời đại học, khi ngồi xem phim “Đợi em đến 35 tuổi” cùng Tiêu Tiêu, khi đó
tôi đã nói: “Nếu không phải là người đã từng thất tình thật sự thì chắc chắn
không thể hiểu hết nỗi lòng của Nam Khang, đó là nỗi cô đơn đến tuyệt vọng,
tuyệt vọng đến đau đớn vô cùng.” Đó là lúc Nam Khang nhảy xuống sông tự vẫn.
Tiêu Tiêu nói: “Nhưng cũng không nên vì thế mà nghĩ quẩn chứ. Anh ta chết đi,
có nghĩ đến bố mẹ, anh em bạn bè không? Họ sẽ đau buồn nhường nào!”
Tôi nói: “Mình lại nghĩ thế này, con người ta một khi
đã phải chịu nỗi đau buồn đến thế, tất cả âu cũng chỉ là lý thuyết mà thôi, dù
biết rõ làm thế này là không nên, làm thế kia mới phải, nhưng vẫn không sao
thực hiện nổi. Với tình cảnh của Nam Khang thì số mệnh đã an bài không tránh
khỏi hai chữ bi thương rồi.”
Tôi chỉ thuận miệng nói ra như vậy, vốn dĩ khi đó tôi
chưa từng nếm trải qua bất kỳ trắc trở nào của cuộc đời, ấy thế mà có thể chiêm
nghiệm ra quy luật này sâu sắc đến vậy, bây giờ ngẫm lại không thể không nói đó
là cái số đen tối trời định cho tôi. Cuối cùng cũng có một ngày tôi phải tự
mình kiểm chứng tất cả những lời mình đã nói.
Số mệnh không thoát được hai chữ bi thương.
Từ bỏ Ninh Hiên, tơi thực sự cảm thấy cuộc đời vô vị.
Thế nhưng Tiêu Tiêu nói cũng rất đúng, vẫn còn gia
đình. Cho dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể để bố mẹ đã vất vả nửa đời người
đến khi có tuổi lại phải chịu đựng thêm nỗi đau đớn vốn dĩ hai người không thể
chịu đựng nổi nữa.
Con người có khả năng định đoạt được cái chết của
chính mình, kỳ thực đó chính là một sự giải thoát.
Có nhiều người thực sự cầu mong được giải thoát, mà
cuối cùng vẫn cứ bị đủ thứ vướng chân, trói buộc để phải tiếp tục luẩn quẩn
trên cõi trần, mang trái tim khổ đau sống qua ngày đoạn tháng, cho dù ngoài mặt
vẫn có thể nở nụ cười qua quýt, nhưng trái tim thì đã bị nước mắt làm cho xói
mòn mục rỗng từ lâu lắm rồi.
Buổi tối khi Ninh Hiên trở về nhà thì tôi đã bày biện
xong bàn ăn. Lấy tinh thần, tôi tỏ ra hớn hở trước mặt Ninh Hiên: “Quản lý nói
triển lãm đã thành công tốt đẹp nên cho cô nhân viên giỏi giang Tô Nhã được
nghỉ phép ba ngày!” Tôi bước đến bên Ninh Hiên, vòng tay quanh cổ hắn, nhìn hắn
không chớp mắt, thầm thì: “Ba ngày này em sẽ không đi đâu cả, chỉ ở nhà với anh
thôi!”
Ánh mắt hắn chợt thay đổi, hắn cúi xuống hôn tôi, khẽ
thốt lên: “Nhã Nhã, em dụ dỗ anh!”
Tôi cười tít mắt, buông tay xuống rồi kéo hắn đến bên
bàn ăn, xới cho hắn một bát cơm đầy ụ, ngồi nhìn hắn ăn hùng hục như hổ đói.
Tôi hỏi: “Có ngon không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, gật đầu chắc nịch, cười thỏa
mãn: “Nhã Nhã, thức ăn em nấu là những món ngon nhất, hấp dẫn nhất anh được ăn
trong đời đấy!”
Tôi chợt thấy lòng xót xa, suýt chút nữa nước mắt lại
ứa ra. Tôi nói: “Anh nói ngọt thế, chỉ giỏi nịnh!”
Hắn đặt cái bát không xuống, đưa tay xoa xoa má tôi,
nói: “Anh nói thật! Em mà chịu nấu cơm cho anh thì cả đời này anh sẽ không ra
ngoài ăn nữa, không ai nấu nướng ngon được bằng em hết!”
Tôi sợ mình sẽ khóc, vội gỡ tay hắn: “Ghê quá! Đúng là
có năng khiếu nói lời đường mật, ngấy chết mất!”
Tôi đẩy hắn ra để thu dọn. hắn giữ tay tôi lại nói:
“Không được cử động! Anh đi vệ sinh một lát. Em không phải làm mấy vịêc này, để
anh dọn!”
Tôi sốt ruột đẩy hắn ra: “Đi nhanh đi! Rõ lắm chuyện,
y như ông cụ non!”
Hắn gõ nhẹ lên chóp mũi tôi: “Thế em lại không phải là
bà cụ non của anh chắc!”
Nhìn theo bóng lưng Ninh Hiên đi vào phòng vệ sinh,
sống mũi tôi lại cay nhức.
Cố gắng trấn tĩnh, tôi cho bát đũa vào bồn, mở vòi
nước chuẩn bị rửa. Ninh Hiên đi ra từ phòng vệ sinh, bước đến sau lưng tôi,
vòng tay qua người tôi.
Tôi tưởng hắn định ôm mình, nhưng hóa ra hắn lại thò
tay vào chậu nước, kéo tay tôi ra khỏi đống bát đũa bẩn, đôi môi ướt mềm ghé
sát vào tai tôi, khẽ trách móc: “Từ sau để anh rửa bát!”
Tôi khựng người, quay đầu lại nhìn hắn, cười hì hì
nói: “Hả? Đây là việc của phụ nữ cơ mà, người xưa chẳng dạy quân tử tránh xa
việc bếp núc là gì! Sao tự nhiên anh lại chủ động đòi làm việc của phụ nữ thế?
Chẳng lẽ anh lại là người bạn tâm tình của phụ nữ trong truyền thuyết?”
Ninh Hiên nhìn tôi khẽ mỉm cười nói: “Anh không nỡ để
bàn tay em phải tiếp xúc với thứ nước rửa bát đấy hóa chất này. Chúng cũng như
em, đếu là bảo bối của anh, anh phải nâng niu giữ gìn chứ!” Ánh mắt hắn cứ sâu
thăm thẳm như vậy, trừ khi không nhìn hắn, còn không nhất định tôi sẽ bị chìm
sâu vào trong đó, suốt đời không thể thoát ra được.
Tôi nhìn vào mắt hắn, bị hắn làm cho ngây dại đến nỗi
chỉ có thể yếu ớt lí nhí nói: “Sao anh lại nói ngọt được như vậy? Đừng như thế
nữa!”
Hắn xoay hẳn người tôi lại, mặt chạm mặt với tôi, trán
tì lên trán tôi, nhẹ nhàng hôn lên đầu mũi tôi, dịu dàng hỏi: “Tại sao? Em
không thích à?”
Lời lẽ giọng điệu của hắn như được tẩm qua nghìn vạn
tấn thuốc kích thích, làm toàn thân tôi tê dại, chân tay mềm nhũn.
Như người không xương, tôi ngả vào lòng hắn: “Thích!
Nhưng mà như thế làm em thấy hạnh phúc quá, hạnh phúc đến nỗi không dám tin là
thật, em sợ khi mình nhắm mắt vào rồi mở mắt ra lại phát hiện tất cả đều không
phải sự thật, chỉ là một giấc mơ mà thôi!”
Hắn siết chặt cánh tay, ôm tôi vào lòng thật chặt:
“Nếu em sợ, thế thì không cần tỉnh dậy là được, cứ việc ở lại trong giấc mơ
hạnh phúc đó.” Hắn ngừng nói, tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn cúi đầu xuống,
đôi môi nhẹ nhàng đặt lên môi tôi, thì thầm: “Anh sẽ canh giữ giấc mơ này cho
em trọn cuộc đời!”
Tôi nhắm mắt, bỏ mặc trái tim mình trong bóng tối
tuyệt vọng, buông mình vào dòng nước lũ có tên gọi – Ninh Hiên.