Ngoài buổi lễ khai mạc, Ninh Hiên không tới triển lãm
lần nào nữa. Hằng ngày hắn nhốt mình trong phòng làm việc, tất bật với công
việc thiết kế của mình. Đương nhiên còn có tôi cũng bị nhốt chung trong phòng
làm việc với hắn. Vì thế tôi không phải làm người thuyết minh trong triển lãm
như đã sắp xếp từ trước nữa.
Ninh Hiên nói với quản lý là muốn “mượn” tôi mấy ngày.
Quản lý vốn là phần tử dễ bảo, vô cùng niềm nở gật đầu lia lịa nói: “Được chứ,
được chứ! Tô Nhã đích thị là nhân viên giỏi lắm đấy, cậu Trình thích dùng thì
cứ việc gọi cô ấy sang mà sử dụng luôn đi!”
Nghe những câu này, suýt chút nữa tôi ngã lăn ra đất,
cảm giác như vừa bị “tú ông” bán tháo cho Ninh đại quan nhân vậy. Ninh Hiên thì
vẫn điềm nhiên nhã nhặn bày tỏ sự ái ngại và cảm kích sâu sắc.
Đến lúc chỉ có hai đứa với nhau, tôi không kìm nổi
thút thít: “Anh trẻ, anh sống ở nước ngoài có mấy năm mà giờ miệng lưỡi đã giả
dối đến mức này rồi.”
Ninh Hiên nhướn mày tủm tỉm cười nói: “Nhân viên giỏi,
đây không gọi là giả dối mà là phép lịch sự xã giao!” Dừng lại một lát, ánh mắt
hắn lại bắt đầu dâng lên bao dịu dàng âu yếm đáng ghét khiến người ta tê liệt
nửa người mà không sao kháng cự nổi, hắn nói: “Anh phải khách khí với ông ta
một chút, có thế ông ta mới đối xử tốt hơn với em chứ. Chỉ cần em được đối xử
tốt thì việc gì anh cũng làm được!”
Sau đợt tấn công ngọt lịm khiến ma kêu khóc, quỷ thét
gào này, tôi hoàn toàn bị hạ gục. Tôi trơ trẽn chủ động mon men đến hôn hắn
trước, quên luôn mọi phép tắc đạo đức, nhiệt tình hiến thân trên sofa trong
phòng làm việc của hắn, vô liêm sỉ cùng hắn hết rên rỉ rồi lại hổn hển một hồi
nóng bỏng mãnh liệt.
Hoàn tất toàn bộ quá trình ngốn sức lao động này, cả
hai đều mệt nhoài. Hắn ôm tôi, tôi ngả vào hắn, cùng quấn lấy nhau trên ghế,
chốc chốc lại trao nhau những nụ hôn, để mặc da thịt cọ xát, tay không ngừng
vuốt ve cơ thể nhau.
Tôi nói: “Dậy mặc quần áo vào thôi, lạnh rồi.”
Ninh Hiên trở mình phủ phục lên người tôi, kẹp tôi
giữa hắn và sofa, hỏi: “Bây giờ thế nào? Còn lạnh không?”
Tôi lắc đầu: “Em không lạnh, nhưng còn anh?”
Hắn cúi đầu hôn tôi: “Có em nằm bên như thế này làm
sao anh thấy lạnh được, anh chỉ thấy bừng bừng thôi!”
Tôi ngượng ngùng, gượng cười hì hì mấy tiếng rồi nói
lảng sang chuyện khác: “Anh đang thiết kế cái gì đấy?”
Hắn nhìn tôi, nhướn mày bí hiểm nói: “Em đoán xem!”
Tôi nghĩ ngợi một lát, đột nhiên mắt sáng rực lên, kêu
to: “Trái tim Trừng Hải!”
Hắn gật đầu tỏ ý khen ngợi. Tôi hỏi: “Lúc trước anh
vẫn chưa vẽ xong à? Em không thấy nó trong danh sách trưng bày?”
Ninh Hiên cúi đầu nhấm nháp môi tôi, rầu rĩ đáp: “Lúc
trước em nói đi là đi ngay, làm anh mất cảm hứng, không vẽ được tiếp nên đành
bỏ đi. Bây giờ chỉ cần được nhìn thấy em thì cảm hứng của anh sẽ ùn ùn kéo đến
không bao giờ cạn!”
Tôi không khỏi “ơ” lên một tiếng hoài nghi, hỏi hắn:
“Nói như vậy có nghĩa anh mượn em về là bởi vì em là… cảm hứng của anh?”
Hắn lắc đầu. Tôi trề môi nhăn mặt. Hắn cười ha hả nói:
“Lại làm nũng như trẻ con rồi! Rõ đáng yêu!” Hắn cắn tôi thêm hai cái nữa rồi
tiếp tục nói: “Em không phải là cảm hứng của anh, em là nữ thần của anh. Em tồn
tại trong linh hồn của anh, em đi rồi đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, cảm hứng
cũng không biết chạy đi đâu hết!”
Tôi vòng tay ôm cổ hắn thủ thỉ: “Ninh Hiên, mặc dù anh
không phải là nam thần của em – hey, anh hiểu em mà, em chỉ đang lấy ví dụ cân
xứng với nữ thần thôi – nhưng anh là cả trái tim em! Có anh thì tim em chan
chứa dạt dào, không có anh tim em sẽ chỉ còn đau đớn rỉ máu, nói chung là rất
tồi tệ!”
Môi Ninh Hiên lướt xuống trước ngực tôi, giọng hắn
trầm lắng mà gợi tình: “Để anh xem bây giờ chỗ này đã ổn chưa?” Nói xong hắn
gục mặt xuống vừa hôn vừa cắn tới tấp. Dưới trò trêu chọc của hắn, hơi thở của
tôi càng lúc càng trở nên gấp gáp, tôi không kìm nén nổi nữa, miệng liên tục
gọi tên hắn. Cơ thể tôi bỗng chốc trở nên đói khát trống rỗng, cho đến khi hắn
tiến vào mới cảm nhận được thế nào là trọn vẹn. Hắn cuộn trào trong tôi, tôi nhắm
nghiền mắt, cảm giác như mình đang bay thẳng lên tầng không.
Hai ngày trước khi kết thúc triển lãm, Trái tim Trừng
Hải đã được hoàn thiện đến công đoạn cuối cùng. Tôi không đến quấy rầy Ninh
Hiên nữa, để hắn có không gian yên tĩnh chuyên chú hoàn thành tác phẩm tâm
huyết của mình.
Một ngày trước khi kết thúc triển lãm tôi nhận được
điện thoại của Trác Hạo. Anh hỏi lại một lần nữa có phải thật sự giữa hai chúng
tôi không còn hy vọng gì không. Mặc dù rất hổ thẹn và day dứt nhưng tôi vẫn
kiên quyết nói lời xin lỗi với anh.
Hôm bế mạc triển lãm, số người có tiếng tăm trong xã
hội đến triển lãm còn nhiều hơn cả buổi khai mạc. Gần như toàn bộ các nhân vật
tai to mặt lớn đều cùng một lúc xuất hiện ở đây. Trác Hạo cũng đến.
Tôi rất lo sợ người đó cũng sẽ đến. Nhưng may sao, rốt
cuộc người đó vẫn không xuất hiện. Tôi đi cạnh Ninh Hiên, nghe hắn nói chuyện
điện thoại, hình như người đó xin lỗi vì không thể đích thân đến dự buổi triển
lãm.
Khi Ninh Hiên tắt máy cũng là lúc mồ hôi lạnh trên
trán tôi túa ra đầm đìa, tôi lén lút lau ngay kẻo hắn trông thấy lại lo lắng.
Quản lý mời Ninh Hiên lên bục phát biểu. Tôi đứng lẫn
trong đám đông nghển cổ dõi theo chàng trai đang tỏa sáng đó, ánh mắt mê mẫn
không rời dù chỉ nửa giây. Tôi cảm giác toàn bộ tay chân xương cốt mình đang bị
cuốn trôi đi rất nhanh, các mạch máu trong người bị kích thích sục sôi không
nghỉ. Cảm giác này, chính là tình yêu.
Sau mấy lời phát biểu đơn giản, Ninh Hiên bỗng chuyển
đề tài, quay sang tuyên bố với toàn bộ khán phòng: “Thực ra thiết kế tôi ưng ý
nhất trong cuộc triển lãm lần này không được trưng bày, mà đang nằm trong tay
tôi!” Hắn xòe lòng bàn tay chìa ra trước mắt mọi người, “Chiếc nhẫn này chính
là tác phẩm tâm huyết nhất của tôi, được gọi là Trái tim Trừng Hải.” Ninh Hiên
bắt đầu giới thiệu ngắn gọn súc tích về Trái tim Trừng Hải.
Khán phòng rộ lên những tiếng lao xao, có người không
kìm được lên tiếng hỏi: “Thưa ngài Trình, xin hỏi ngài định giá chiếc nhẫn này
bao nhiêu?”
Ninh Hiên đứng trên bục, mỉm cười, giọng nói dịu dàng
đến mê hồn: “Chiếc nhẫn này không để bán. Chiếc nhẫn này được đặt tên là Trái
tim Trừng Hải, cũng chính là trái tim của Trình Hải tôi. Nó mang tâm nguyện của
tôi gửi gắm trong đó. Ở một thành phố bên bờ biển, tôi đã từng trao trọn vẹn
trái tim mình cho một người. Tôi đã thầm hứa với người đó: phần đời còn lại,
nhất định sẽ không rời xa cô ấy, dẫu cho một ngày có bị phụ bạc thì tôi vẫn sẽ
chờ đợi, không oán không hận, cam tâm chấp nhận!”
Cả khán phòng lặng thinh, tất cả mọi người dường như
đều xúc động không nói lên lời trước những bộc bạch của Ninh Hiên, còn tôi thì
mắt đã mờ vì nước mắt từ lâu rồi.
Qua làn nước mắt mờ ảo, tôi nhìn thấy Ninh Hiên đứng
trên bục và nhìn về phía tôi, giọng đầy tình cảm: “Chiếc nhẫn này, đại diện cho
trái tim của tôi, và sẽ được dâng hiến cho người tôi yêu thương nhất!”
Hắn bước xuống bục, sải bước về phía tôi, lách qua
từng người trong đám đông, đến bên cạnh tôi, nhìn tôi cười dịu dàng rồi quỳ một
chân xuống.
Trong sự thổn thức và sững sốt của cả khán phòng,
trước những ánh mắt ngạc nhiên của tất cả những người hiện diện, trong những
giọt nước mắt nóng hổi không kìm nén được của tôi, Ninh Hiên cầm tay tôi nâng
lên trước mặt, đeo Trái tim Trừng Hải vào ngón tay tôi. Trước sự chứng kiến của
tất cả mọi người trong khán phòng, hắn nói với tôi: “Nhã Nhã, lấy anh nhé! Anh
yêu em!”
Tôi gần như khóc không thành tiếng, đưa tay lên bịt
chặt miệng lại, chỉ sợ tiếng nấc quá lớn sẽ phá hỏng giây phút lãng mạn ngất
ngây hạnh phúc này.
Tôi gật mạnh đầu đồng ý, giàn giụa nước mắt.
Không cần biết tương lai sẽ ra sao nhưng trong giờ
phút này, tôi chính là nàng công chúa hạnh phúc nhất trần gian. Còn hoàng tử
đẹp trai của tôi, chàng vừa mang đến cho tôi màn cầu hôn lãng mạn nhất, hoành
tráng nhất trên thế gian. Chàng vừa đem đến cho cô Lọ Lem già nua này một giấc
mơ đẹp cảm động nhất trên đời.
Nhiều năm sau đó, khi nhớ lại giây phút này tôi vẫn
cảm động đến bật khóc.
Có một người, anh đã yêu tôi như vậy đấy, yêu đến nỗi
sẵn sàng dâng hiến cả trái tim mình cho tôi, dẫu cho có bị phụ bạc, anh vẫn
không oán không hận mà vẫn chờ đợi tôi. Anh nói nhất định anh không bao giờ rời
xa tôi, không oán không hận, cam tâm chấp nhận.
Đào Tử quả thật nói rất đúng, Ninh Hiên yêu tôi nhiều
đến vậy, đích thực là tôi đã đớp được một con nhặng vừa to vừa ngon.
Triển lãm kết thúc, Ninh Hiên đi bàn bạc một số
chuuyện với quản lý, còn lại tôi cùng Trái tim Trừng Hải trên tay đứng đợi hắn,
mỉm cười hạnh phúc trước vô số cặp mắt ngưỡng mộ hoặc ghen tị xung quanh.
Đột nhiên Trác Hạo xuất hiện trong tầm mắt tôi. Anh
bước về phía tôi, đứng lại, sắc mặt trông rất khó coi. Anh nói với tôi: “Tô
Nhã, anh chuẩn bị ra nước ngoài khảo sát thị trường một thời gian, tiện thể
khuây khỏa đầu óc.”
Tôi khẽ đáp: “Vâng.”
Anh nhìn tôi, nhíu mày, ánh mắt tối sầm: “Anh hy vọng
khi về nước em sẽ lại quay về bên anh.” Nói xong anh quay người bỏ đi, không để
tôi có cơ hội nói thêm câu nào.
Tôi nhìn theo bóng anh, nghĩ đến điều anh vừa nói, bất
giác rùng mình.
Một Trác Hạo ngạo mạn và chí khí mạnh mẽ là thế, sau
khi bị tôi cự tuyệt lại trở nên mù quáng và cố chấp đến vậy.
Quả nhiên anh vẫn như trước kia, không cam tâm thất
bại, không thể chấp nhận bị cự tuyệt.
Ninh Hiên bước lại nắm tay tôi, đưa lên môi hôn nhẹ,
cười hỏi: “Em đang nghĩ gì đấy!”
Tôi đáp lại hắn bằng một nụ cười méo xẹo: “Hình như em
vẫn còn một món nợ tình chưa trả, cũng không biết là có trả nổi không nữa.”
Nụ cười trên mặt Ninh Hiên lập tức tan biến. Hắn nhìn
tôi, trầm giọng nói: “Không được trả! Em là bà xã của anh, chỉ được đáp lại
tình cảm của một mình anh thôi, còn người khác thì cứ nợ đi!”
Ngày hôm sau, khi đến cơ quan, tôi trở thành con chuột
con đáng thương bị người ta chặn bắt, bao vây tứ phía, khổ không sao kể xiết.
Hướng ánh mắt cầu cứu về phía Đào Tử, một tay nó đang phe phẩy tấm phiếu ăn độc
nhất vô nhị do tôi viết cho nó, tay còn lại từ từ giơ ra một… hai… ba ngón tay.
Tôi nghiến răng kèn kẹt, thế tức là phải viết thêm cho nó hai tấm nữa ư! Thôi
kệ! Cùng lắm là ăn quỵt hai tháng tiền nhà của nó, tính ra tính vào nó vẫn lỗ
hơn mình.
Thế là tôi gật đầu cái rụp vô cùng quả quyết.