Tôi đưa Ninh Hiên lên nhà mình. Vừa bước vào cửa, còn
chưa kịp bật đèn cà hai đã quấn lấy nhau hôn lấy hôn để. Hắn thở dốc hỏi tôi:
“Có tắm không?” Tôi hổn hển đáp: “Chúng ta cùng tắm!” Hắn không kìm nổi ý cười
trong giọng nói: “Em đùa anh!” Tôi cũng bắt đầu không nhịn được cười: “Em nói
thật đấy!”
Mỗi lần chúng tôi đối đáp thế này, kết quả luôn là lăn
thẳng lên giường. Hôm nay coi như có chút tiến bộ, nói phải đi đôi với làm, nói
chuyện tắm rửa thì phải kéo nhau vào phòng tắm.
Nước nóng từ vòi hoa sen như một làn sương mù trút xối
xả lên người chúng tôi. Hai đứa đứng trong làn sương ôm lấy nhau thật chặt,
nhắm mắt và hôn mải miết. Hai tấm thân trần cọ xát vào nhau nóng giãy, nhịp tim
hòa điệu đập thình thịch, thời gian dường như đứng lại, chúng tôi hoàn toàn
cách biệt với thế giới bên ngoài, tưởng chừng cảm giác hạnh phúc của cả đời kết
tinh cả trong khoảnh khắc miên man này.
Ninh Hiên ghé miệng sát tai tôi, thầm thì: “Chúng ta
sẽ không chia tay nữa được không?”
Tôi càng sáp vào lòng hắn, gật đầu đáp: “Ừ!”
Nếu như chưa bao giờ được ăn kẹo ngon thì cũng chưa
bao giờ biết được thế nào gọi là vị ngọt, từ đó lại càng không thể nhớ da nhớ
diết hương vị say đắm hồn người đó được.
Giá như khi ngồi khóc bên vệ đường tôi có thể hạ quyết
tâm đẩy Ninh Hiên ra, hay giá như có thể tiếp tục giả vờ kiên cường. Nhưng tôi
không đẩy hắn ra, mà lại bổ nhào vào lòng hắn, ham muốn sự dịu dàng của hắn,
khát khao sự âu yếm của hắn, đắm chìm trong mùi vị của hắn.
Bất kể tương lai ra sao, giờ phút này tôi chỉ muốn
được ở bên Ninh Hiên. Dẫu cho ngay giây sau sẽ phải thịt nát xương tan, hóa
thành tro bụi, vạn kiếp không thể siêu sinh thì giây này tôi cũng quyết phải
đáp lại những dịu dàng của hắn, không hối tiếc.
Còn về những chuyện kia, cứ coi như tự mình gạt mình
đi. Tôi ảo tưởng rằng người đó không biết tôi và Ninh Hiên đã trở về bên nhau,
ảo tưởng rằng tôi và Ninh Hiên vẫn có thể yên ổn an lành ở bên nhau thật lâu
thật lâu.
Ninh Hiên ép tôi phải đến căn hộ của hắn, không cho
tôi về nhà mình. Đi làm về, hắn kéo tôi vào phòng làm việc, bắt tôi ngồi lên
sofa chơi máy vi tính, ăn uống, đọc báo, ngủ gật… làm gì cũng được, miễn sao
không được ra khỏi tầm mắt hắn. Còn hắn thì ngồi bên bàn làm việc tô tô vẽ vẽ,
tẩy tẩy xóa xóa thiết kế của mình.
Những ngày này thần kinh của tôi luôn trong trạng thái
cảnh giác cao độ, lúc nào cũng có cảm giác người đó sẽ nhanh chóng phát giác
tôi và Ninh Hiên đã hàn gắn lại mối gian tình ngày xưa, lúc nào cũng có cảm
giác người đó sẽ lại gọi điện cho tôi.
Vì thế lòng tôi lúc nào cũng thấp thỏm không yên, mỗi
lần điện thoại kêu tôi đều giật mình sợ hãi. Ninh Hiên nói nhìn tôi như có trăm
mối tâm sự, tôi thường bảo là do hạnh phúc đến bất ngờ quá, sống trong đau khổ
quen rồi nên bây giờ vẫn còn bõ ngỡ chưa thích ứng với tình hình mới. Hắn cười
ha hả, nhưng tiếng cười đó như tỏ ra hoàn toàn không tin những gì tôi nói.
Hắn biết tôi không thích nhiều chuyện nên cũng không
hỏi nhiều. Chỉ cần tôi không rời xa hắn, mọi thứ hắn đều có thể chiều lòng tôi.
Tôi cảm thấy mình đang sống lén lút dưới lưỡi dao cầu.
Trong lòng tôi hiểu rõ, sớm muộn gì cũng có ngày người đó phát hiện ra tôi và
Ninh Hiên lại ở bên nhau, và sớm muộn gì người đó cũng sẽ ra mặt ngăn cấm chúng
tôi.
Nghĩ đến quãng thời gian ngọt ngào đầy hạnh phúc này
có lẽ sẽ sớm bị tước đoạt lần nữa, tôi lại luyến tiếc không nỡ từ bỏ, đành liều
mạng đưa ra một quyết định.
Đằng nào cũng không thể trốn tránh mãi được, chi bằng
hạ quyết tâm lén lút được ngày nào hay ngày đấy. Hai chúng tôi chẳng có gì
nhiều, ngoài hai trái tim ra, chỉ còn lại niềm hạnh phúc vui vẻ trước mắt thôi.
Sau thời gian chuẩn bị dài đằng đẵng, cuối cùng buổi
triển lãm của Ninh Hiên cũng khai mạc trọng thể trong sự mong đợi của bao
người. Quy mô và tiếng tăm của buổi triển lãm rất lớn nên đến dự lễ khai mạc có
rất nhiều người vai vế, từ quan chức chính phủ đến các doanh nhân cỡ lớn, các
nhân vật có tiếng trong xã hội, thậm chí cả những người từ thành phố khác, tỉnh
khác, vùng khác, nước khác cũng đặc biệt nhiệt tình đến góp mặt. Nhưng may sao,
người đó không đến.
Khi các phóng viên chĩa micro về phía Ninh Hiên để
phỏng vấn, tôi đứng dưới bục nhìn hắn không rời. Ánh đèn flash chói mắt nháy
liên tục về phía hắn. Trong chớp mắt tôi thậm chí còn không thể phân biệt nổi
ánh sáng chói lòa trước mắt rốt cuộc đến từ những chiếc máy ảnh trong tay đám
phóng viên hay nụ cười rạng rỡ của Ninh Hiên.
Tôi đứng ngẩn ngơ bên ngoài đám đông dõi theo hắn. Mặc
dù đã kiểm soát không để nước miếng chảy ra ròng ròng nhưng thời gian bao năm
nay cũng chẳng thể trị tận gốc được căn bệnh háo sắc bẩm sinh của tôi. Bây giờ
mà có một cái gương ở đây để tôi soi vào, chắc chắn trong đó sẽ hiện lên bộ mặt
siêu cấp của một con dê cái.
Đào Tử lò dò đến gần tôi cạnh khóe: “Tô Nhã, người yêu
cậu đẹp trai thế!”
Tôi quay sang nó cười nham hiểm: “Cậu nói anh nào cơ?”
Lập tức mặt nó ngơ ra: “Mẹ ơi! Không phải chứ! Cậu
chân đứng hai thuyền bắt cá hai tay à?”
Tôi phỉ phui ngay: “Hứ! Nói vớ vẩn! Dưới chân người ta
làm gì có thuyền mà đứng!”
Đào Tử độp lại tôi: “Ngụy biện! Cậu tưởng mình là đứa
có mắt như mù à? Chẳng sắp chèo thuyền đi làm rồi còn dám nói không có thuyền
để dùng!” Nói xong nó lại bắt đầu rên lên ư ử bài “Để ta cùng khua chèo” xỉa xói
phỉ báng tôi.
Tôi vẫn già mồm: “Đào Tử, “bệnh tưởng” của cậu nặng
quá rồi đấy!”
Đào Tử nghiến răng kèn kẹt: “Thừa nhận mình có gian
tình với người nổi tiếng mà khó khăn thế ư? Nhận xong thì chết chắc! Trước khi
già mồm nói láo cậu cũng nên nói với ngài Trình kia đóng kịch cho khéo chứ! Nói
cho cậu biết, từ lúc ngài Trình đứng trên kia đến giờ, ánh mắt anh ta như hai
tia laser chiếu thẳng về phía đây chưa rời khỏi cậu nửa giây nào đâu!”
Tôi vẫn ngoan cố kháng cự: “Đào Tử, nhưng mà… gian
tình với ngài Trình… quả thực không có chuyện đó đâu!”
Đào Tử lại chu mỏ như đang vận nội công để tập hợp
những lời độc địa nhất trong bụng, chuẩn bị phun xối xả vào mặt tôi; nhưng nó
chưa kịp xuất chiêu thì đã có một giọng nói chen ngang làm tôi ngã chổng vó:
“Chuện này có thể có đấy!”
Cả tôi và Đào Tử đều giật nẩy, quay đầu về phía phát
ra tiếng nói, sau đó cùng nghệt mặt ra.
Không biết Ninh Hiên đã giao lại chiến trường cho quản
lý, một mình phá vòng vây lò dò đến chỗ tôi và Đào Tử từ lúc nào.
Hắn nhìn tôi mỉm cười, nụ cười thản nhiên mà đắm đuối
vô cùng.
Đào Tử ngẩn người ú ớ: “Ngài… ngài Trình… tôi có một
câu hỏi… có phải anh… anh và Tô Nhã của chúng tôi có quan hệ mờ ám?”
Bà cô Đào Tử ngốc nghếch này chắc vẫn còn sốc nặng nên
mới dám trắng trợn phun ra bốn từ “quan hệ mờ ám” – một danh từ mạnh thuộc
chuyên ngành tám chuyện giật gân thế này.
Ninh Hiên tủm tỉm cười lắc đầu. Bất giác tôi lại hơi
nhíu mày.
Mặc dù không thích phô trương phách lối gì nhưng hắn
thẳng thừng phủ nhận thế này chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy hậm hực không thoải
mái.
Đào Tử lại càng kinh ngạc “Á” lên một tiếng.
Ninh Hiên bước đến cạnh tôi, đưa tay ra nắm lấy cả hai
bàn tay của tôi, quay sang ban cho Đào Tử một nụ cười gợi cảm làm chúng sinh
điên đảo, kèm một chất giọng mạnh mẽ dõng dạc của dòng điện cao thế hàng triệu
vôn: “Giữa tôi và cô ấy không phải là quan hệ mờ ám, mà là…” hắn đưa mắt nhìn
sang tôi, ánh mắt sâu lắng đầy cảm xúc, nói: “… tôi nguyện cùng cô ấy nắm chặt
tay nhau đến đầu bạc răng long!”
Ánh mắt và lời nói của Ninh Hiên là tôi xúc động đến
nỗi không thốt nổi câu gì. Cổ họng cứng đờ, sống mũi cay cay, khóe mắt ươn ướt,
trái tim nhộn nhạo.
Đột nhiên Đào Tử kêu ầm lên: “Trời ơi là trời! Tại sao
con nhặng to và ngon như thế này không đâm vào miệng tôi chứ!!! Ông trời bất
công!!!”
Hai từ “con nhặng” vừa được thốt ra từ miệng Đào Tử,
nét mặt đầy tình cảm đậm sâu của Ninh Hiên liền không khỏi chuyển sang nhăn
nhó.
… Ninh Hiên tội nghiệp của tôi, bị mụ yêu tinh Đào Tử
khinh đểu… chỉ trách hắn sống ở nước ngoài lâu quá, không thích ứng hội nhập
được với ngôn ngữ biến thái đang tràn lan trong nước thời nay.
Suýt nữa tôi đã phải quỳ xuống lạy lục van xin Đào Tử
bít cái miệng bô bô đầy gió xoáy của nó lại. Cuối cùng tôi đành lấy danh nghĩa
cá nhân tặng cho nó một “phiếu ăn” trị giá 500 tệ để nó không kể ra với bất kỳ
ai chuyện giữa tôi và Ninh Hiên.
Khi tôi đang tức tưởi viết “phiếu ăn” cho nó, Ninh
Hiên đứng bên cạnh vừa hiếu kỳ vừa buồn cười nói: “Đây chẳng phải giấy ghi nợ
à? Con gái bọn em đúng là lắm trò!”
Đào Tử phấn khích kêu to: “Oa, oa! Tô Nhã, cái thuyền
của cậu gọi mình là con gái kìa! Lâu lắm rồi mới có người gọi mình là con gái
đấy! Người ta toàn gọi là bà cô thôi, rõ đáng ghét! Tô Nhã, thuyền của cậu đáng
yêu thật đấy!”
Tôi khẽ gầm gừ cảnh cáo Đào Tử: “Bà cô già này ngậm
miệng lại cho tôi! Không ngậm được thì nói năng tử tế hơn cho tôi nhờ! Cô làm
tôi mất hết thể diện rồi đấy!”
Tôi len lén quay sang nhìn trộm Ninh Hiên, hắn dường
như đã bị nội thương. Đến khi chúng tôi ra khỏi trung tâm triển lãm, cuối cùng
Ninh Hiên cũng không nhịn nổi nữa bật cười phá lên.
Cười xong hắn nắm tay tôi, ánh mắt dịu dàng quyến
luyến mê hốn: “Nhã Nhã, chỉ cần được ở bên em, bất kể làm gì, dù chỉ là một
chuyện nhỏ thôi nhưng anh cũng thấy rất rất vui!”
Nghe hắn gọi tôi hai tiếng “Nhã Nhã” đầy tình cảm, tôi
lập tức tê liệt mất nửa người.