Đào Tử vẫn ngoan cố gào lên: “Tự cổ chí kim nam nữ yêu
nhau là lẽ bất di bất dịch! Quản thiên quản địa không quản được chuyện đại tiện
tiểu tiện của con người! Quản Đông quản Tây không quản được chuyện phòng the
của người ta!” Nghe nó hô khẩu hiệu có vẻ đối ứng mà dũng mãnh lắm, tôi liền
hỏi: “Câu sau ở đâu ra đấy?” Đào Tử vênh mặt nói: “Đào Tử vừa sáng tác ra! Sao,
bắt đầu ngưỡng mộ mình rồi hả!”
Tôi lén lau mồ hôi lạnh trên trán. Đào tử vẫn hăng
tiết: “Thiếu nữ độc thân như chúng ta tự do phát triển “tình bạn vĩ đại” thì
sao? Chẳng lẽ không được? Chẳng lẽ là sai? Nếu chúng ta không phát triển “tình
bạn vĩ đại” thì lấy đâu ra thế hệ nối tiếp? Chui từ đá ra à? Hay đến Nữ Nhi
Quốc uống cái thứ nước sinh con kỳ quái?”
Tôi cảm thấy tay chân bắt đầu mềm nhũn, vội dựa vào
tường mới đứng vững được. Tuy một mặt vô cùng sửng sốt, một mặt tôi lại có chút
biến thái, cảm thấy những gì Đào Tử nói rất đúng, rất chính xác, rất có lý.
Trong xã hội loài người, sinh con đẻ cái để nối dõi tông đường là một trong
những chuyện quan trọng nhất trong những chuyện quan trọng, vì chất lượng tốt
hiệu quả cao của thế hệ sau, rõ ràng việc thực hành “tình bạn vĩ đại” cũng đặc
biệt cần thiết và có tính chất trọng yếu.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên tôi nghe có tiếng
quát của quản lý vang rền từ ngoài cửa: “Đào Tử Thanh, trong giờ làm không được
nói nhăng nói cuội! Đang trong giai đoạn “nghiêm trị” đề nghị cô nghiêm túc chú
ý cho tôi!”
Tôi rụt cổ, Đào Tử hậm hực quay về chỗ.
Im lặng được một hồi, tôi cắn răng ngẫm nghĩ, không
sai, đau ngắn còn hơn đau dài, chết sớm càng mau đầu thai. Nghĩ đến đây tôi mới
có dũng khí lấy điện thoại ra gọi cho Trác Hạo, hẹn buổi tối gặp nhau.
Hơn ba tiếng đồng hồ làm việc buổi chiều trôi qua thật
khốn khổ khốn nạn, có lúc thấy thời gian sao mà đằng đẵng như cả năm trời, có
lúc lại thấy vèo vèo như bóng câu qua khe cửa. Cứ như thế cho đến lúc hết giờ,
tôi đã gần như kiệt quệ hoàn toàn vì trạng thái rối loạn của mình.
Đến chỗ hẹn, gặp Trác Hạo, anh mỉm cười với tôi, tôi
cũng cười lại. Nụ cười của anh vô tư, nụ cười của tôi nặng nề.
Tôi dằn lòng gọi anh: “Trác Hạo!” Anh ngẩng đầu nhìn
tôi, hỏi: “Sao thế Tô Nhã?” Tôi hít sâu một hơi, nói với anh: “Tối hôm qua,
trên đường từ nhà anh về, em đã gặp Ninh Hiên.”
Sắc mặt Trác Hạo lập tức tái xanh, nụ cười trên môi
cũng đơ lại, mắt anh nhìn tôi, chất chứa nỗi thất vọng thương đau, trong con
ngươi thậm chí còn bùng lên ngọn lửa phẫn nộ vì bị phản bội.
Nhưng ngọn lửa đó chỉ lóe lên trong tích tắc, anh
nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vừa gắp thịt tôm hùm vào bát tôi vừa nói: “Tô
Nhã, nếm thử món tôm ở đây xem, ngon có tiếng đấy!”
Tôi lại hít một hơi lấy dũng khí nói tiếp: “Trác Hạo,
nghe em nói này.” Anh vội vàng ngắt lời tôi, tiếp tục gắp vào đĩa tôi một cái
càng cua, giọng vẫn không có gì khác lạ nhưng lời nói ra lại rất hàm hồ: “Tô
Nhã, thủ cái càng tôm hấp này đi, bổ dưỡng lắm đấy!”
Tôi nhìn anh, trong lòng trào dâng một nỗi thê lương.
Tôi không nỡ làm tổn thương anh, nhưng so với cứ tiếp tục dùng dằng tay ba ai
cũng đau khổ, chi bằng cứ thành thật với lòng mình, mau mau cắt đứt đống tơ vò
này cho sớm.
Tôi biết mình làm như vậy là ích kỷ. Nhưng vì Ninh
Hiên, tôi nguyện làm đứa con gái xấu xa ích kỷ, dẫu có bị người ta phỉ báng,
chỉ trích ra sao cũng được, kể cả có bị dựng đứng lên mà chửi là đồ vong ân bội
nghĩa, bị mắng thẳng vảo mặt là đồ vô lương tâm, tôi cũng chấp nhận tất.
Tôi nói: “Trác Hạo, em không đói, em có chuyện muốn
nói với anh!”
Cuối cùng anh cũng dừng lại, đặt đũa xuống bàn, lặng
lẽ châm một điếu thuốc, vừa hút vừa lim dim đôi mắt nhìn tôi, đợi chính miệng
tôi nói ra những lời anh đã có dự cảm từ trước.
Tôi nói: “Trác Hạo, em xin lỗi! Chúng ta chia tay đi!”
Tôi nhìn Trác Hạo, nói: “Trác Hạo, em xin lỗi! Chúng
ta chia tay đi!”
Trác Hạo hít mạnh một hơi thuốc rồi từ từ nhả ra làn
khói trắng nghi ngút, khói thuốc như sương mù chầm chậm bay lên vấn vít trước
mắt chúng tôi. Một lúc sau Trác Hạo trầm giọng hỏi tôi: “Tại sao?”
Sau làn khói thuốc, khuôn mặt Trác Hạo cũng dần trở
nên mơ hồ, vì thế tôi định mường tượng lại khuôn mặt anh dựa vào trí nhớ. Nhưng
rồi đột nhiên tôi phát hiện ra, không biết từ lúc nào mình đã không thể nhớ rõ
nổi. Thì ra khuôn mặt Trác Hạo đã dần phai mờ trong trái tim tôi.
Có lẽ không phải do làn khói thuốc mịt mù khiến hình
ảnh của anh trở nên mờ ảo như vậy trong mắt tôi, mà bởi hình ảnh đó đã không
tồn tại trong trái tim tôi từ lâu rồi.
Tôi lúng túng trả lời: “Bởi vì… em… thực ra em… thực
ra em không yêu anh…”
Anh ngắt lời tôi: “Sự thật này chúng ta chẳng đã tự
ngầm hiểu với nhau từ trước rồi còn gì? Không
ngờ em lại lấy chuyện ra làm lý do chia tay! Được, để anh nói cho em biết tại
sao em muốn chia tay với anh, bởi vì em thích, à không, nói là yêu thì đúng hơn
phải không? Bởi vì em yêu cậu trai trẻ kém em bốn tuổi kia! Vì em muốn được ở
bên cậu ta nên mới đòi chia tay với anh, đúng không?”
Tôi rụt rè đáp lại: “Trác Hạo… thực ra Ninh Hiên, anh
ấy… không phải kém em bốn tuổi, mà là ba tuổi!”
Trác Hạo nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tưởng tượng
nổi: “Tô Nhã, giờ em còn có thể ngồi tranh cãi với anh chuyện hắn kém em bao
tuổi ư?”
Tôi cũng tự thấy khinh bỉ chính mình, tự dưng lại lên
cơn đúng lúc này. Tôi ngượng nghịu nói câu xin lỗi lần nữa: “Trác Hạo, em xin
lỗi!”
Trác Hạo dụi tắt điếu thuốc, nhìn tôi không chớp mắt,
chậm rãi nói: “Tô Nhã, giữa anh và cậu ta, nếu em quyết định chọn cậu ta, một
người ít tuổi hơn em thì nhất định sau này em sẽ phải hối hận! Anh đã nói rồi,
với gia thế như vậy, nhất định gia đình cậu ta sẽ không đồng ý để con trai mình
đi yêu một cô gái nhiều tuổi hơn, chẳng những thế trước kia còn là cô giáo dạy
mình đâu!”
Tôi nhìn anh, cười u ám, bao bất lực và cô quạnh, chán
nản và đau đớn, chùn chân và lo lắng trong giọng nói đầu bị phơi bày không che
giấu. Tôi yếu ớt lên tiếng: “Nhưng Trác Hạo ơi, em có thể làm gì được đây? Em
đã từng thử từ bỏ, tưởng như thế là xong, nhưng cuối cùng, chẳng những không
chấm dứt được những vướng mắc giữa hai người mà còn gây tổn thương cho nhiều
người nữa.”
Không phải em chưa thử từ bỏ, chỉ là thực sự từ bỏ
không nổi.
Vì thế Trác Hạo ơi, em xin lỗi. Cả đời này em mắc nợ
anh, hy vọng kiếp sau có thể trả được nợ.
Trác Hạo nhìn tôi, trong đáy mắt ẩn giấu nổi đau và
cơn giận dữ bị kìm nén, anh nói, giọng nói khàn khàn đầy u ám, có phần tàn
nhẫn: “Nhưng vốn dĩ em và cậu ta không thể có tương lai!”
Tôi gượng cười nói với anh: “Dù cho sau này em và anh
ấy không thể ở bên nhau, dù cho tương lai đã định sẵn chúng em phải chia tay,
dù cho ngày mai chính là tương lai ấy, em vẫn chấp nhận. Trác Hạo, chúng ta
thật sự không nên ở bên nhau, cho dù có Ninh Hiên hay không thì chúng ta cũng
nên chia tay anh ạ. Nếu không sau này hai chúng ta sẽ chỉ đau khổ hơn mà thôi,
em rõ ràng mang trong lòng hình bóng người đàn ông khác nhưng ngày ngày phải
chung sống với người mình không hề yêu; còn anh rõ ràng biết bạn gái mình không
yêu mình nhưng phải ấm ức sống cùng cô ta cả đời. Cuộc sống như vậy kéo dài sẽ
khiến tâm lý chúng ta thay đổi! Chúng ta sẽ ngày càng cảm thấy bất an đến cực
đoan, chỉ cần chút chuyện nhỏ thôi cũng có thể là mồi lửa bùng phát chiến
tranh. Vì thế Trác Hạo ạ, giữa hai chúng ta, chia tay mới là sự lựa chọn đúng
đắn nhất!”
Trác Hạo nhìn tôi, không nói không rằng, ánh mắt liên
tục chuyển từ lạnh sang nóng rồi từ nóng sang lạnh. Cuối cùng anh lên tiếng:
“Tô Nhã, em nhớ lấy, chính em có lỗi với anh trước.” Mắt tôi ngân ngấn nước,
tôi nhìn anh gật đầu: “Vâng! Em nhớ rằng mình có lỗi với anh! Em mắc nợ anh!”
Trác Hạo bật cười lạnh lùng: “Nợ anh? Em có thể lấy gì
trả nợ anh! Tô Nhã, em phải nhớ thêm một chuyện nữa, em và Ninh Hiên, nhất định
sẽ không có tương lai!”
Nói xong Trác Hạo đứng lên bỏ đi, toàn thân tôi run
cầm cập như ngã xuống hố băng.
Trước khi đi, Trác Hạo nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo
đến tột cùng, làm tôi chẳng còn sức đâu mà gánh vác tội lỗi phụ bạc trong tâm
hồn, toàn thân bại liệt ngồi rũ xuống ghế, bất động.
Không biết tôi đã ngồi trong trạng thái đó bao lâu thì
nghe thấy tiếng có người gọi mình. Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, là nhân
viên nhà hàng đến nhắc rằng điện thoại của tôi đã đổ chuông rất lâu rồi.
Đến lúc này tôi mới sực tỉnh lại từ trạng thái vô
thức, thọc tay vào tùi lục tìm điện thoại, vội vội vàng vàng nghe máy, đầu bên
kia không nói gì, chỉ có tiếng thở dài nhè nhẹ. Hơi thở quen thuộc, hơi gấp gáp
đã vạch trần nỗi lo lắng bất an của hắn trong im lặng.
Tôi lên tiếng trước: “Ninh Hiên, anh đang ở đâu?”
Ninh Hiên chậm rãi đáp: “Như đã hẹn, ở dưới nhà em.”
Tôi ừ một tiếng rồi bảo hắn: “Đợi em, em về đây!”
Khi tôi về đến khu nhà, Ninh Hiên đang đứng dựa trước
mũi xe, lặng lẽ hút thuốc. Dưới chân hắn lại là một đống đầu lọc thuốc lá.
Nhìn thấy tôi, hắn vội vàng vứt điều thuốc đang hút dở
đi, bật người đứng thẳng dậy như thể vừa bị bắt quả tang làm chuyện mờ ám.
Tôi đi đến bên hắn, cười cười nói: “Anh to gan nhỉ,
không sợ bị phạt à, vứt đầu thuốc lá bừa bãi ở nơi công cộng thế này, còn cả
một đống rõ nhiều nữa chứ!”
Nghe tôi nói, có vẻ hắn cũng định pha trò cười cùng
tôi nhưng cuối cùng lại thất bại với bộ dạng cứng ngắc. Hắn cho tay lên gãi
đầu, sau đó lại đột ngột đưa tay ra kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi, rất
chặt, rất chặt, làm tôi dường như sắp tắc thở.
Nhịp thở của hắn hơi gấp, giọng nói chất chứa lo lắng,
hắn hỏi tôi: “Em nói với anh ta chưa?”
Tôi khẽ gật đầu, dụi má vào lớp áo sơ mi trước ngực
hắn. Ngăn cách bởi lớp vải mỏng này cả hai chúng tôi đều có thể cảm nhận được
độ ấm cơ thể của nhau.
Tôi nói với hắn: “Em nói chia tay với Trác Hạo rồi,
nói người em yêu là Ninh Hiên, em nói nếu ở bên anh ấy mà lúc nào em cũng nhớ
đến anh thì cả anh ấy và em đều không thể hạnh phúc.” Tôi ngẩng đầu nhìn vào
mắt Ninh Hiên: “Ninh Hiên, em cảm thấy có lỗi với anh ấy. Em đã làm tổn thương
anh ấy rồi!”
Ninh Hiên cúi đầu hôn tôi thật điên cuồng, mãnh liệt.
Trong chớp mắt mùi thuốc là đã xộc đầy vào khoang miệng tôi, làm tôi mơ mơ màng
màng.
Mãi lâu sau Ninh Hiên mới buông tôi ra, nghiến răng
nghiến lợi nhìn tôi nói: “Không được nghĩ tới anh ta nữa, thấy có lỗi cũng
không được! Từ bây giờ trở đi em chỉ được nghĩ tới anh thôi!”