Bỗng phía sau có mấy người đẩy cửa quán rượu bước ra.
Tôi nhìn kỹ lại, thì ra những học sinh cùng lớp Ninh Hiên, mấy cậu con trai
cùng một cô gái. Đám con trai vẫn là bè lũ vây cánh của Ninh Hiên trong lớp,
còn nàng duy nhất trong hội chính là cô em xinh đẹp chuyên đi toilet quên giấy
lớp bên, Điền Uyển Nhi.
Sự xuất hiện đột ngột của nhóm này làm tôi lúng túng
vô cùng, như thể vừa bị bắt quả tang ăn vụng.
Tôi đang luống cuống không biết phải bao biện làm sao
để che đậy mối tình “vụng trộm” khó hiểu như những cơn sóng ngầm vẫn gào thét
mãnh liệt giữa mình và Ninh Hiên, thì lũ con trai gần như đã đến vây quanh.
Chúng thi nhau cười phớ lớ, một đứa lên tiếng, hỏi: “Ơ, cô Tô! Không ngờ lại
gặp cô ở đây, cô cũng thích trò này ạ?”
Tôi vã mồ hôi, trò này là trò nào, nói rõ ra xem nào,
sao tôi cảm giác không phải mình đến quán rượu mà là động trai bao thế này…
Lập cập tỏ ra chút khí phách ngang tàng, tôi cười đáp
lại: “Ừ! Bình thường cũng phải làm hai chén mới ngủ được!”
Bọn con trai nghe tôi nói vậy cười khục khặc, thằng
nhóc vừa hỏi tôi lại lên tiếng: “Cô Tô ơi, cô đã đến đây rồi thì ngồi cùng bọn
em luôn đi! Hôm nay là sinh nhật của đại ca, nếu được cùng cô mừng sinh nhật
chắc trái tim không bình yên của đại ca bọn em sẽ vui đến quên đập luôn!”
Tôi cảm giác câu nói này đầy ẩn ý mờ ám. Định từ chối
nhưng vừa ngẩng đầu lên tôi đã lại bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của Ninh Hiên
dõi theo mình nãy giờ; không hiểu làm sao, mặt tôi cứng đờ, đầu lưỡi tê dại thế
nào lại thành ra nói câu đồng ý: “Được thôi!”
Hai con mắt Ninh Hiên sáng bừng lên thấy rõ, còn tôi
thì không khỏi thầm ai oán, thế là xong, đổ thật rồi! Đổ dưới tay một thằng
nhóc bảnh trai mới uất chứ?
Đám con trai liền lũ lượt đẩy tôi vào quán rượu, bỗng
có tiếng Điền Uyển Nhi đứng bên cạnh gọi to: “Ninh Hiên!”
Tất cả cùng quay lại nhìn, Uyển Nhi tiếp tục: “Ninh
Hiên ơi, muộn quá rồi, mẹ tớ bảo con gái ngoan thì tối muộn thế này không được
lang thang bên ngoài nữa! Xin lỗi cậu, tớ phải về đây!”
Tôi tự cảm thấy câu nói của cô nàng mang đầy ẩn ý,
trực giác mách bảo rằng chắc chắn cô bé này đang muốn ám chỉ điều khác. Nhưng
động não một chút, tôi không nỡ bỏ qua cái cớ thoát thân này, liền phụ họa theo
Điền Uyển Nhi: “Đúng đấy, Uyển Nhi nói đúng! Bậy giờ đã muộn rồi có khi tôi
cũng phải về đây!”
Ninh Hiên quay lại xoáy sâu ánh mắt hằm hằm về phía
tôi làm toàn thân tôi lạnh cóng. Ánh mắt hung tợn, vẻ mặt đằng đằng sát khí,
ngay đến lời nói cũng đủ làm người ta bủn rủn chân tay.
Hắn nhìn tôi, nói: “Cô Tô, bạn ấy là học sinh nên mới
cần phải vậy. Cô là cô giáo, đừng nên khác người thế chứ!”
Ui da! Lúc trước có đánh chết hắn cũng không thèm gọi
tôi là cô giáo thế mà bây giờ đã “cô Tô” ngọt xơn xớt rồi kìa!
Hắn quay sang Điền Uyển Nhi, chậm rãi nói: “Vậy tớ
cũng không giữ cậu nữa kẻo cậu về nhà lại bị mẹ mắng.”
Điền Uyển Nhi có vẻ sững sờ, dường như vẫn không tin
được mình đã nói lời tạm biệt như thế mà chẳng có ai có ý định níu kéo.
Cô nàng tiu nghỉu lấy từ trong túi ra một hộp quà được
gói bọc rất tinh tế đưa cho Ninh Hiên: “Tặng cậu sinh nhật này. Chúc cậu sinh
nhật vui vẻ!” Chúc tụng xong xuôi lại lưu luyến bịn rịn nói: “Vậy… tớ về đây.”
Ninh Hiên làm ngơ vờ không nhận ra kỳ thực cô bạn gái
vẫn đang rất, rất muốn ở lại chứ không hề có ý định về sớm, còn chân thành giúp
cô nàng gọi ngay một chiếc taxi, chân thành mở cửa mời cô nàng lên xe, chân
thành vẫy tay theo chiếc xe đang lăn bánh xa dần cùng câu chào: Tạm biệt!
Phải cố gắng lắm tôi mới nhịn được cười khi chứng kiến
cảnh này. Cùng đám học sinh đi vào quán rượu, tôi tìm cách lân la lại gần Ninh
Hiên gian xảo hỏi: “Cậu không giữ cô bé lại mà cũng không thèm đưa về là sao?
Chỉ cần gọi một chiếc taxi là tống khứ người ta đi ngay được à?”
Ninh Hiên lại giở bộ mặt đáng ghét vốn có, nhếch mép,
nhướn mày nhìn tôi nói: “Nhìn xem chị có điểm nào ra dáng cô giáo, chỉ biết tọc
mạch!”
Tôi… muốn chửi bậy một câu! Hắn lại định gây sự với
tôi ở đây đấy à!
Mấy cậu con trai hỏi tôi uống gì, tôi nói bia tươi.
Một cậu liền hỏi: “Cô Tô ơi, có cần bọn em gọi thêm mấy xiên thịt dê không?” Tôi
ngơ ngác, cảm giác câu này nghe quen quen. Ninh Hiên ngồi bên tiếp lời: “Nếu có
nhất định cô ấy sẽ gọi, chiêu này tớ đã hỏi một lần rồi!”
Hắn nói xong, lũ con trai bắt đầu gào lên như quỷ dữ,
hết đứa này đến đứa khác nhao nhao nói: “Hô hô, đã gian díu từ trước rồi cơ à!”
“Ôi trời! Đại ca và cô Tô hóa ra là đã có tình ý từ trước rồi đấy, sao đại ca
giấu kỹ thế! Làm bọn em cứ tưởng gần đây mới nảy sinh tình cảm chứ! Điêu toa
quá!” “Không đơn gian chút nào, chuyện này tuyệt đối không đơn giản! Có vấn đề!
Tuyệt đối có vấn đề!”
…
Tôi muốn chết đây!
Nhìn sang Ninh Hiên thấy ánh mắt gian xảo của hắn mà
tôi bàng hoàng.
Tên khốn này, hắn cố tình!
Tôi đánh liều một phen, gắng lấy hết bình tĩnh và bản
lĩnh ra phân trần với đám quỷ xứ đang nổi loạn này: “Đừng nói linh tinh! Đúng
là tôi và Ninh Hiên trước kia vô tình cũng có gặp nhau vài lần, cũng vì cả hai
được cái dung nhan tướng mạo đều đẹp trai xinh gái nên bây giờ vẫn nhớ mặt nhau
thôi. Thực ra chúng tôi cũng không phải thân thiết gì, thật đấy! Nói thế nào
nhỉ… một câu thế này nhé. Sau này giữa chúng ta các cậu muốn trêu chọc thế nào
cũng được, không phải dè chừng, nhưng nếu ở trường thì tuyệt đối đừng nói linh
tinh giúp tôi, mấy trò đùa này không cần thiết phải giở ra làm gì, không lại dễ
hại tôi bị nhét vào lồng lợn thả trôi sông đấy!”
Đàn quỷ sứ lăn ra cười nghiêng ngả, chúng dài giọng
nheo nhéo đáp lại tôi: “Cô – giáo – Tô – ơi, cô yên tâm đi, chỉ cần là người mà
đại ca muốn che chở nhất định chúng em sẽ không gây khó dễ đâu! Cô nói gì chúng
em nghe đó ha!”
Tôi gật đầu, sau lại nhíu mày, thầm nghĩ chúng nó nói
gì mà kỳ quặc thế!
Tôi hỏi: “Đại ca các cậu muốn che chở ai?”
Tất cả chúng đều ngạc nhiên nhìn tôi, “Cô chứ còn ai!
Từ nãy giờ đều nói về cô mà! Đại ca chúng em bảo đứa nào dám gây rối phá đám
trong giờ của cô thì không phải bàn cãi, sẽ lập tức xử nó tội chết.”
Trong lòng tôi chợt có chút cảm động xen lẫn cảm kích,
nhìn sang phía Ninh Hiên, định nói câu cảm ơn gì đó nhưng khoảnh khắc bắt gặp
ánh mắt nóng bỏng của hắn, tất cả những lời chưa kịp nói của tôi đều nghẹn cứng
lại trong cổ họng.
Ánh mắt của hắn quả rất có sức mê hoặc như mùa xuân
tươi đẹp, không cẩn thận nhất định sẽ sa ngã!
Vội vàng hướng mắt nhìn sang chỗ khác, tôi cầm cốc bia
trước mặt lên uống ừng ực một hơi vơi nửa cốc.
Hơi men nhàn nhạt âm ỉ từ dạ dày vấn vít xông lên não
bộ. Đầu óc nóng lên, tôi chợt nhớ đến một đoạn quảng cáo từ mấy năm trước, cậu
béo Hách Thiệu Văn nói với một loại rượu gì mà: “Nhìn anh thêm lần nữa! Nhìn
anh thêm lần nữa! Nhìn anh thêm lần nữa anh sẽ uống cạn em luôn!”
Ninh Hiên, đừng có trêu vào chị!
Cậu mà còn nhìn chị bằng ánh mắt khủng khiếp như vậy,
thử nhìn chị một lần nữa xem, nhìn chị này, nhìn đi rồi chị cũng uống cậu luôn
đấy!
Chẳng biết Ninh Hiên đã đến ngồi ngay bên cạnh tôi từ
lúc nào. Tôi nản quá! Tại sao cảm giác về hắn lại mạnh đến vậy, từ lúc hắn ngồi
xuống, dường như không có một giây phút nào tôi thấy thoải mái tự nhiên hết.
Tôi đành kiếm chuyện để nói, bày tỏ dạy dỗ hắn: “Này,
với bạn gái cậu phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ. Trước kia tôi cứ nghĩ cậu
tốt bụng ga lăng lắm, còn mang giấy cho Điền Uyển Nhi trong toilet cơ mà; sao
tối hôm nay lại không biết đường mà phát huy tiếp. Người ta đến mừng sinh nhật
cậu mà cũng không thèm đưa người ta về tận nhà!”
Ninh Hiên nghiêng đầu nhìn tôi, nhận xét ngắn gọn: “Đồ
nhiễu sự.”
Tôi làm bộ lật bàn, quát: “Cậu nói ai đấy? Nói chuyện
với người lớn như thế à? Láo lếu!”
Ninh Hiên lạnh lùng hừ một tiếng, “Đang nhìn chị lẽ
nào lại nói người khác?”
Tôi suýt chút nữa chết sặc, vội vàng phì phò thở gấp.
Ninh Hiên tỏ ra tốt bụng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng tôi
cho dễ thở. Sau đó hắn lại nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, nói: “Nếu đưa cô
ấy về thì thời gian được ở bên chị sẽ vì thế mà ít đi. Mà có khi chị còn thừa
cơ bỏ về luôn nữa!”
Lời hắn nói chẳng có chút tình cảm, nhưng lại đâm
nghẹn trái tim tôi, khoét thành một hố sâu oan nghiệt mang tên rung
động.
Cầu trời khẩn Phật, xin đừng để con sa vào cái hồ dù
hấp dẫn vô cùng nhưng cũng nguy hiểm khôn lường này, bởi một khi đã sa chân
trầm luân trong đó, chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Tôi ngồi bên này ho sặc sụa làm mấy cậu con trai bên
kia cũng phải để ý. Chúng nhìn Ninh Hiên rồi lại nhìn tôi, cười khúc khích nói
nhau: “Phải nói là cô giáo Tô của bọn mình lợi hại thật! Đại ca chúng em cả tối
buồn bực khó chịu, thuốc hút hết điếu này đến điếu khác, điện thoại cứ cầm lên
đặt xuống ngóng ngóng chờ chờ, đại ca ngồi đây uống rượu với bọn em nhưng hồn
thì bay đi tận đâu ấy! Các anh em, đã thấy chưa? Cô Tô vừa đến là hồn đại ca
cũng quay về rồi!”
Câu nói này thẳng thừng chẳng chút kiêng nể gì nữa.
Mặt tôi đỏ phừng phừng, trán như vã hết mồ hôi lạnh, toàn thân lẩy bẩy. Đường
đường một nhà giáo nhân dân như tôi mà lại để đám thanh niên choai choai này
chọc ghẹo không ra thể thống gì, thật đáng xấu hổ! Nhưng tôi biết nói gì bây
giờ? Biết tỏ thái độ ra sao đây? Chẳng lẽ bực mình quát: “Các cậu ăn nói linh
tinh! Đừng có đặt điều nói nhăng nói cuội! Phải biết tôn trọng cô giáo chứ!”
Thế chẳng phải phá tan bữa tiệc sinh nhật của Ninh Hiên sao? Hay là cười mà
bảo: “Các cậu đừng đùa, giữa tôi và Ninh Hiên hoàn toàn trong sáng, trong hơn
nước tinh khiết, sáng hơn cả màu trắng nhé!” Nói như thế sao nghe cứ như có tật
giật mình, giấu đầu hở đuôi?
Nhưng cũng phải nói gì chứ? Nên nói thế nào đây? Tôi
ho khù khụ mấy tiếng, nhìn sang Ninh Hiên nói: “Ninh Hiên.” Hắn nhìn tôi, mắt
sáng ngời chờ đợi câu tiếp theo. Nhìn bộ dạng ngóng chờ của hắn, đầu lưỡi tôi
lại cứng đơ, những lời đường hoàng chuẩn bị nói ra như bị hai hàm răng khóa
chặt lại không sao thốt ra được. Đến lúc mở được miệng thì chúng đã biến thành:
“Gì ý nhỉ, tôi muốn nói là, ờ… hút thuốc có hại cho sức khỏe! Hút ít thôi, đừng
nên hút nhiều!”
Ặc, tôi thật kém cỏi, rốt cuộc thành ra thế này đây!
Thế mà nghe tôi nói xong, Ninh Hiên lại toét miệng cười,
dịu dàng đáp lại một tiếng rõ ngọt ngào: “Được!”
Ôi trời ơi! Toàn thân tôi từ đỉnh đầu đến gót chân chỉ
trừ có răng, tóc, móng chân móng tay, không có chỗ nào không rợn lên, kinh sợ
đến nổi hết da gà!
Ninh Hiên chắc chắn không phải kẻ sến súa, nhưng khi
hắn đã lên cơn sến thì… quả đúng không phải là người nữa!
Bọn quỷ sứ nghe được câu chuyện “tâm đầu ý hợp” giữa
tôi và Ninh Hiên thì bò lăn ra cười nghiêng ngả. Tôi bật dậy khỏi ghế, nói như
tuyên thệ: “Tôi đi vệ sinh!”
Ra ngoài rồi tôi mới phát hiện ra Ninh Hiên cũng đi
theo mình.
Tôi ôm trán! Đi toilet cũng theo! Nhớ đến chuyện trước
kia, tôi có cảm giác hình như tên này có ham muốn mãnh liệt với “nhà vệ sinh
nữ” thì phải.
Tôi hỏi: “Cậu đi theo làm gì? Tôi mang giấy rồi.” Cảm
thấy nói thế không chính xác lắm, rồi sửa lại: “Gì nhỉ, thực ra có mang theo
giấy hay không cũng không quan trọng, dù gì tôi cũng không định dùng đến giấy!”
Nói xong lại thấy càng không chính xác, sao càng nói càng không ra cái gì thế
này?
Ninh Hiên nhíu mày: “Tôi sợ chị lại vào nhầm phòng vệ
sinh nam.”
Hự… tôi… tôi…
Tôi quát: “Cậu xéo đi! Vào nhầm một lần không có nghĩa
là cả đời tôi sau này đều sẽ vào nhầm nhé! Hơn nữa lần đấy không phải do cậu
giở quỷ kế mê hồn trận thì tôi vào nhầm sao được! Cậu quay về đi, con gái đi vệ
sinh cậu luẩn quẩn quấn chân làm gì!”
Ninh Hiên không nhúc nhích, đưa ánh mắt hoài nghi xen
chút lo lắng nhìn tôi hỏi: “Chị không định về thẳng luôn đấy chứ?”
Giọng hắn thoáng chút băn khoăn làm trái tim tôi bỗng
tan chảy, tôi phải cam đoan rằng: “Cậu yên tâm, tôi chưa về đâu, tôi cần vào đó
giải quyết thật đấy! Tôi mà bỏ về thì từ nay về sau tôi sẽ chỉ mua được mì tôm
mà bên trong không có gói gia vị, đi vệ sinh thì luôn quên giấy, lúc ăn cơm gắp
khoai tây toàn gắp nhầm gừng, được chưa?!”
Hắn bật cười: “Ừ, được, thề như thế độc lắm rồi!” Sau
đó hắn quay đi.
Tôi thở hắt, từ khi biết hắn vẫn còn là học sinh cấp
Ba rồi lại thêm mấy lần gặp gỡ nữa, tôi cứ thấy hụt hơi. Hễ nơi nào có bóng
dáng hắn là nơi đấy có một luồng áp lực vô hình đè nén. Hắn càng lại gần thì
luồng áp lực ấy lại càng khiến trái tim tôi loạn nhịp dữ dội.
Trước kia tại sao lại không như vậy? Câu hỏi này, để
nghĩ sau vậy, việc quan trọng trước mắt là phải thoát nước cái đã…