Dạo này tôi như bị lây chứng tiền mãn kinh của mẹ,
trong người cứ nôn nao buồn bực.
Tan học Trác Hạo lại gọi điện, nói rằng buổi tối muốn
mời tôi đi ăn. Vốn định từ chối, nhưng vừa đi vừa nghe điện lại thấy ngay một
cặp u hồn chắn ngang giữa đường, tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều, đồng ý luôn.
Cũng không biết tôi đang thi gan với ai nữa.
Lúc dùng bữa tôi, Trác Hạo vẫn nói chuyện với tôi bình
thường, như thể chúng tôi chưa từng có khoảng thời gian cắt đứt liên lạc. Thực
ra trước đây tôi mới là người liến thoắng không ngừng, trăm phương nghìn kế lấy
lòng mua vui chỉ mong đổi lại nụ cười của anh ta. Bởi lúc ấy tôi quan tâm anh
ta, nên mới ra sức muốn làm anh ta vui lòng. Vậy mà giờ đây, nhìn anh cố gắng
làm sống lại không khí vui vẻ giữa chúng tôi, trong lòng tôi chỉ có cảm giác: bánh
xe số phận lăn rồi.
Bữa ăn gần xong, điện thoại của tôi đổ chuông. Không
buồn nhìn xem ai gọi, tôi nhấc máy nghe, a lô mấy tiếng vẫn không thấy ai trả
lời. Đang định cúp máy thì một giọng nói trầm trầm từ đầu kia khẽ gọi tên tôi:
“Tô Nhã!”
Tôi sững sờ, nửa người như tê dại đi theo tiếng gọi
đó. Trác Hạo ngồi đối diện, nhìn tôi khẽ cau mày. Tôi cố làm như không có
chuyện gì: “Ừm, tôi là cô giáo Tô. Xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
Người đầu dậy bên kia cười nhạt: “Qua điện thoại mà
chị còn không quên diễn kịch với tôi!” Tôi thở dài nói: “Có chuyện gì không?
Nếu không vội thì mai lên lớp nhé! Tôi cúp máy đây.”
Ninh Hiên vội cắt ngang: “Tô Nhã!” Hắn dường như đang
thở dốc, nhưng nghe kỹ lại không thấy nữa. “Tô Nhã, ra ngoài một lát được
không?”
Tim đập loạn lên, tôi cố ép mình trấn tĩnh, nói: “Muộn
quá rồi. Có chuyện gì để mai đến trường rồi nói. Thế nhé!” Tôi cúp máy. Thừa
lúc Trác Hạo không để ý, tôi len lén bỏ điện thoại xuống dưới bàn tắt nguồn.
Trác Hạo nhìn tôi cười mà như không: “Học trò nam ái
mộ hả?” Tôi phì cười: “Đâu có, làm gì có chuyện ấy!” Trác Hạo cũng cười, tôi
vội nói thêm: “Không phải học trò nam mà là người lớn cơ.” Nụ cười của Trác Hạo
đông cứng trên mặt.
Trác Hạo đưa tôi về nhà. Lúc lên nhà, tự nhiên tôi
thấy lòng bực bội khó tả. Nghĩ đến cái tên kia mà tôi giận run cả người. Phút
trước mới cưa cẩm cô giáo, phút sau đã thân mật với nàng hoa khôi đi toilet
không đem giấy theo, sau đấy lại quay lại ve vãn cô giáo. Có trời mới biết hắn
còn đi hái hoa những đâu?
Đột nhiên không muốn về nhà nữa mà muốn đi uống một
ly. Tôi lập tức quay xuống gọi xe đến thẳng quán bar quen thuộc.
Vừa bước xuống taxi tôi đã hối hận ngay. Nhìn bầu trời
tối đen như hũ nút mà tôi có cảm giác nghèn nghẹn không nói nên lời.
Tôi và Ninh Hiên có duyên đến thế sao?
Trên chiếc ghế dài ngoài cửa quán bar, có người đang
ngồi hút thuốc. Bóng hắn đổ dài khuất vào màn đêm, ánh đén lờ mờ trước cửa quán
bar trùm lên nửa người hắn, khiến khói nhả ra từ miệng hắn càng như luẩn quất
quanh một chiếc bóng cô đơn. Khuôn mặt bị ẩn đi một nửa trong bóng tối, trong
giây phút ngẩng lên nhìn tôi chợt từ sầu muộn trở nên sinh động.
Ánh mắt ấy như lóe lên tia sáng, hắn ngồi trên ghế dài
mỉm cười gọi tôi: “Tô Nhã!”
Giọng nói thấp trầm không giống của một cậu nam sinh
mười tám tuổi chút nào, mê hoặc và đầy gợi cảm.
Tôi không dám đáp lại.
Hắn giống như một yêu tinh trong đêm tối, ngồi đó mỉm
cười và gọi tên tôi. Còn tôi thì không dám đáp lời, sợ rằng chỉ cần đáp lại,
linh hồn tôi sẽ bị yêu tinh lấy mất, tôi sẽ không còn là mình, hoàn toàn trầm
luân.
Như một thứ bản năng phòng ngự, giây phút thấy Ninh
Hiên ngẩng đầu, tôi vội vã quay lưng bỏ chạy.
Như một thứ bản năng tấn công, giây phút thấy tôi bỏ
chạy, Ninh Hiên lập tức đứng dậy đuổi theo.
Mặc cho tôi cắm đầu chạy thế nào, mấy bước sau đã bị
Ninh Hiên bắt kịp. Nam nữ chênh lệch về thể lực vẫn luôn là bi kịch tồn tại từ
xa xưa. Nhìn theo cánh tay hắn, tôi không kìm nổi tức giận.
Thực ra thì giữa hai chúng tôi còn một khoảng khá xa,
nếu tay hắn chỉ dài bằng tay tôi thì chưa chắc đã tóm được. Chỉ tiếc là kẻ chạy
thi với tôi hôm nay không phải là rùa mà là một con tinh tinh khổng lồ họ linh
trưởng.
Tôi xoay người định vùng khỏi tay hắn, nhưng vùng vẫy
thế nào cũng không thoát nổi.
Tôi giận dữ: “Ninh Hiên cậu bỏ tay tôi ra!”
Ninh Hiên tảng lờ tôi.
Tôi hạ giọng gầm gừ: “Cậu buông ra ngay! Đang trên
đường phố! Người qua kẻ lại, cậu ý tứ chút đi! Tôi là cô giáo của cậu đấy!”
Ninh Hiên nhếch mép cười khì khì: “Người qua kẻ lại?
Đoạn đường này hiện giờ hình như chỉ có hai chúng ta thôi. Còn nữa…” Hắn áp mặt
lại gần tôi, khuôn mặt đẹp chợt được phóng to trong bóng tối. Mắt tôi chịu
không nổi kích thích thị giác bất thình lình này, con ngươi chắc hẳn đang mau
chóng thu hẹp lại. Ninh Hiên áp sát tôi, nhếch miệng cười quái dị: “Chị có điểm
nào giống cô giáo chứ!”
Thật bực quá, tôi không phục! Tôi có điểm nào không
giống cô giáo?! Lập tức phản kích theo bản năng: “Hừ! Cậu cũng chẳng có chút
nào giống học sinh cả!”
Ninh Hiên bỗng chốc trở nên vô cùng thích chí, nhìn
tôi cười, nụ cười hại nước hại dân: “Ừ! Càng tốt, chị không giống cô giáo, tôi
không giống học sinh, hai chúng ta ở bên nhau hoàn toàn không vấn đề gì cả!”
Tôi chỉ muốn tát cho mình một cái thật đau! Tự lấy gậy
đập lưng mình, thật không biết hôm nay ra khỏi nhà có đem theo não không nữa.
Không thể tiếp tục dây dưa với cái họa này, tôi nghiêm
mặt nói: “Ninh Hiên, cậu buông tay ra. Tôi phải về nhà. Có chuyện gì mai đến
trường rồi nói.”
Ninh Hiên không cười nữa mà nhướn mày. Ánh sao ánh
trăng giăng kín bầu trời, ánh đèn trải tràn mặt đất, đan xen lấp lánh mặc sức
đưa thoi kết những sợi sáng lung linh trong bóng tối. Cái nhướn mày của gã yêu
nghiệt như bẻ cong vô số tia sáng trên khuôn mặt hắn, khiến hắn trở thành thứ
tỏa sáng rực rỡ nhất trong đêm tối.
Khuôn mặt yêu nghiệt sững lại, hắn không buông tay,
cũng không chớp mắt, vô cảm nhìn tôi lạnh lùng nói: “Tô Nhã, chị đừng ra vẻ cô
giáo với tôi có được không? Lần đầu tiên gặp chị, đến cả nhà vệ sinh nam chị
cũng dám xông vào, giờ chị lấy tư cách gì mà ra vẻ bề trên trước mặt tôi?”
Tôi giận dữ trước thái độ nghi ngờ của hắn, quyết tâm
phải trả thù thật bạo lực. Cân nhắc đến việc phần trên hắn vững như bàn thạch,
tôi chẳng có cơ hạ thủ, nên đành cắn răng tấn công hạ bộ của hắn.
Không lôi thôi dài dòng, tôi lên gối. Ninh Hiên khom
lưng tránh theo phản xạ, vẫn không buông bàn tay đang tóm lấy vai tôi. Tôi nhìn
tư thế phòng thủ của hắn ta mà không khỏi buồn cười, lấy sức giẫm mạnh một cái,
đạp trúng chân hắn.
Ninh Hiên kêu ối lên một tiếng, ánh mắt hung dữ gào lên
với tôi: “Tô Nhã! Chị điên đấy à?”
Tôi hất hàm vặn lại: “Sao? Tôi điên đấy thì sao?” Tôi
nhấc chân, làm bộ chuẩn bị đánh vào chỗ hiểm của hắn.
Ninh Hiên lúc này luống cuống, vừa muốn khom lưng
tránh bị tôi ngược đãi cậu nhỏ, lại muốn nhảy lên tránh ngón đòn khó lường của
tôi. Hắn trước nay lúc nào cũng tỏ vẻ lão luyện, giờ phút này không ngờ cũng
cuống lên. Tôi nhìn hắn, chẳng hiểu sao cảm giác như có thứ gì đâm vào tim.
Chết rồi, hình như tim tôi đập hơi nhanh. Không thể
dây dưa tiếp nữa, cứ tiếp tục thế này chưa biết chừng tôi mới là người thiệt
mạng.
Thừa dịp Ninh Hiên không đề phòng, tôi vùng khỏi tay
hắn, ngạo nghễ cười buông một tiếng “bye bye” rồi quay lưng bỏ đi.
Ninh Hiên giữ lấy tôi lần thứ một ngàn lẻ một. Tôi thở
dài. Hai chúng tôi có duyên đến thế sao? Cứ gặp mặt nhau là khó mà tách nổi!
Tôi bực mình hỏi: “Ninh Hiên, cậu rốt cuộc muốn gì?”
Bình tĩnh lại, tôi nói tiếp: “Cậu buông tay ra, tôi phải về nhà.”
Ninh Hiên không lên tiếng, mặt cũng không tỏ thái độ
gì, chỉ có ánh mắt ngập tràn mong mỏi và kỳ vọng. Hắn buông bàn tay đang nắm
tay tôi, gọi tôi một tiếng “Tô Nhã”. Giọng hắn đều đều, nhưng lại có ma lực
khiến người nghe không sao từ chối nổi, “Uống với tôi một lát. Hôm nay là sinh
nhật tôi!”
Tôi sững người, thầm kêu: Xong rồi! Đi đứt rồi!
Tôi luôn thấy mình là người vô cùng cảm tính. Tuy Tiêu
Tiêu gọi đó là bệnh tâm thần lên cơn điên và hành vi kỳ quái.
Bình thường tôi sợ nhất là ai đó nói với tôi: Tô Nhã,
bạn thế này thế kia có được không? Hôm nay là sinh nhật tôi.
Tôi coi sinh nhật là thứ thiêng liêng và quan trọng
nhất đối với một người. Tôi từng nói với Tiêu Tiêu, nếu năm cậu sinh ra mà
không có ngày sinh nhật cậu thì làm sao cậu có mặt trên đời được chứ? Vì thế
sinh nhật cực kỳ quan trọng.
Lúc ấy Tiêu Tiêu rất giễu cợt tôi, nó nghi ngờ tôi tự
sướng phát rồ rồi.
Ninh Hiên nói với tôi: “Tô Nhã, uống với tôi một lát.
Hôm nay là sinh nhật tôi!”
Hắn dứt lời là tôi biết ngay, thế là xong, đã bị tóm
trúng điểm yếu, mình đi đứt rồi!
Tôi thở dài, không bỏ đi nữa mà quay sang nở một nụ
cười chúc mừng Ninh Hiên: “Chúc mừng sinh nhật!”
Vẻ mặt vô cảm của Ninh Hiên vẫn không hề thay đổi sau
khi nghe lời chúc của tôi, chỉ là cảm giác như khuôn mặt ấy bỗng nhiên trở nên
vô cùng sống động, tôi gần như nghĩ đến ngay cụm từ “sáng bừng lấp lánh”
Trong lòng cũng thấy có chút xíu tự đắc. Cảm xúc của
tên bảnh trai này không ngờ lại bị chi phối bởi một câu nói của tôi.
Còn tôi thì vì điều này mà đã thầm hỉ hả tự sướng một
cách bệnh hoạn. Tôi hết thuốc chữa rồi!