Tiểu Điền nói: “Tô Nhã, cậu yên tâm, mình không thất
đức nham hiểm như Đào Tử đâu, không đời nào hỏi mấy câu vô vị gãi ngứa ngoài
giày như thế. Mình rất thẳng thắn. Xin hỏi, cậu làm tình lần đầu tiên lúc bao
tuổi?”
…
Mẹ ơi! Tôi thấy nó còn nham hiểm thất đức hơn Đào Tử
một trăm lần! Tôi có hóa thành tro cũng không thể cho chúng nó biết bản nương
cáo biệt thời thiếu nữ khi hai mươi mốt tuổi!
Tôi nói: “Tôi vẫn chọn chịu phạt!”
Tiểu Điền cong môi lên nói: “Đúng là, sao hỏi cái gì
cũng chọn phạt thế, chẳng thú vị gì cả.”
Tôi lại nốc thêm một ly rượu phạt nữa trong lúc chờ
đợi đám lang sói bàn bạc hình phạt biến thái dành cho mình.
Đào Tử nói: “Xem ra phải cho Tô Nhã chạy ra ngoài,
không thể để nó chỉ mất mặt trước bọn mình thôi. Phải cho nó làm trò đồi bại
trước mặt người khác mới được, cho nó biết thế nào là nhục như con trùng trục
để lần sau thua không dám chịu phạt nữa, chỉ còn nước trả lời câu hỏi của bọn
mình!”
…
Trời! Tôi sai rồi, tôi xin thu lại câu vừa nãy! Thực
ra thất đức và nham hiểm nhất trên đời này vẫn là bà già lắm quẻ Đào Tử!
Mọi người đều thấy ý kiến của Đào Tử vô cùng thấu tình
đạt lý. Sau khi đã xác định phương hướng “cho tôi bẽ mặt trước người ngoài”, cả
bọn bèn chụm lại suy tính một hình phạt bệnh hoạn táng tận lương tâm mới.
Tiểu Điền nói: “Tô Nhã, quyết định rồi, vì đây là lần
đầu tiên cậu bước ra khỏi cửa nên bọn mình cũng không muốn làm khó cậu quá, lần
này coi như khởi động cho nóng người thôi. Cậu, rất đơn giản, sang phòng hát
đối diện, mở cửa ra, sau đó hét to ba lần câu ‘tôi là con lợn’ là được!”
… Ặc!
Thật quá mất nhân tính!
Tôi hùng hổ hỏi: “Không đi được không?”
Đào Tử còn hùng hổ hơn đáp: “Được! Sau này con cậu
không có mắt thôi!”
…
Tôi muốn xé toác cái miệng độc địa của con mụ đồi bại
này!
Tất cả vì sức khỏe con em chúng ta, tôi buộc phải nhắm
mắt lao vào một con đường không lối thoát.
Bước đến trước cửa phòng đối diện, tôi hơi căng thẳng.
Tùy tiện xông vào phòng người ta, lại còn hét toáng lên khẩu hiệu “tôi là con
lợn” nữa, chắc chắn trong mắt người bình thường tôi sẽ là một đứa đại thần
kinh!
Nghĩ đến đây tôi mất hết dũng khí bước tới.
Bọn Đào Tử đứng sau lưng tôi. Đào Tử dẫn đầu khích bác
tôi: “Tô Nhã, cậu có nhớ lần trước Tiểu Điền thua cá cược, cậu bảo nó nhằm lúc
quản lý đi giải quyết nỗi buồn, giả vờ vào nhầm nhà vệ sinh nam không, khi đó
nó còn chẳng buồn nhăn mặt nhíu mày xông thẳng vào luôn đấy. Lần này đến lượt
cậu sao mà vất vả thế!”
Úi chà! Nó mà không thèm nhăn mặt nhíu mày á, có mà
nhíu mày không dưới trăm cái ấy!
Sớm muộn gì cũng phải qua cái ải này, thà làm cho
nhanh, sớm chết sớm siêu sinh cho xong! Tôi không chần chừ nữa, hít một hơi sâu
rồi đẩy cửa phòng hát đối diện.
Cửa mở, tôi không dám quan sát kỹ tình hình bên trong,
cúi gằm mặt xuống nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, miệng nói lớn: “Rất xin
lỗi, tôi xin làm phiền mọi người một lát!” Trong căn phòng đang ngập tràn tiếng
nhạc, không ngờ giọng nói của tôi lại có sức mạnh chọc thủng lỗ tai, rõ ràng
rành rọt như vậy. “Xin mọi người nghe tôi nói mấy câu: Tôi là con lợn! Tôi là
con lợn! Tôi là con lợn!”
Mẹ ơi! Thế là xong rồi!
Hét xong mấy câu hùng dũng, tôi chợt nhận ra trong
phòng tuyệt chỉ có tiếng nhạc, không một ai lên tiếng.
Có lẽ họ đã bị dọa chết khiếp trước cô nàng mắc bệnh
thần kinh thuộc xã hội xã hội chủ nghĩa này rồi.
Tôi hít sâu một hơi, định đóng cửa rút lui.
Mới đặt tay lên nắm cửa, còn chưa kịp động đậy gì, tôi
đã bất ngờ nghe thấy một giọng nói nghiêm nghị quen thuộc: “Tô Nhã, cô bày trò
gì thế hả?”
Tôi nghe mà giật mình, đứng tim!
Là tiếng ngài quản lý!
Tôi ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chẳng
phải sếp đang hỏi tôi đây sao?
Sau đó khi đã định thần nhìn kỹ lại, tôi chết sững.
Dưới chân tôi dường như bỗng có động đất. Cả bầu trời trên đầu như cũng đổ sụp
xuống. Lòng tôi cuồn cuộn dâng sóng rồi thoắt trống rỗng. Tai tôi ong ong không
nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, trong đầu vang lên những tiếng gào không dứt.
Toàn thân tôi chỉ trong thoáng chốc như đã mất hết mọi tri giác, chỉ có con mắt
còn hoạt động, nhìn con người kia, tuy kinh hãi nhưng vẫn tham lam muốn nhìn
mãi, không nỡ cả chớp mắt.
Ninh Hiên!
Người đang ngồi bên cạnh quản lý lại chính là Ninh
Hiên!
Ninh Hiên! Ninh Hiên! Đã bao lâu rồi không gặp cậu?
Bao lâu rồi? Cậu vẫn đẹp trai như vậy, vẫn hút hồn như vậy, vẫn mê hoặc ánh mắt
phụ nữ như vậy! Sáu năm nay cậu thế nào? Có vui không? Hận tôi không? Có còn
nhớ tôi không?
Và, cậu còn yêu tôi không?
Tầm nhìn của tôi mờ dần vì bị ngăn cách bởi làn nước
mắt không thể chế ngự. Tôi hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt của Ninh Hiên khi
nhìn tôi.
Tôi ra sức cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, nhưng
không đủ dũng khí nhìn Ninh Hiên thêm lần nữa!
…
Tôi chuyển ánh mắt sang người ngồi cạnh hắn. Đó là một
cô gái trẻ xinh đẹp quyến rũ đến bàng hoàng. Cô ta với lấy hai chiếc micro trên
mặt bàn rồi đưa một chiếc cho Ninh Hiên. Bên tai tôi vang lên tiếng nhạc ẽo ợt
muốn chết của bài “Người yêu tri kỷ”!
Người yêu tri kỷ! Cô ta muốn hát cùng Ninh Hiên bài
“Người yêu tri kỷ”!
Lúc này trái tim tôi đau nhói, như bị ai dùng một con
dao sắc lẹm đâm hết nhát này đến nhát khác. Lúc này đây tôi chỉ mong sao mình
đã chết. Chết rồi sẽ không phải hứng chịu nỗi đau tê tái buốt xương buốt tủy
này!
Ninh Hiên, Ninh Hiên. Sáu năm trước cậu là của tôi;
sáu năm sau cậu đã trở thành của người khác rồi ư?
Quản lý lặp lại câu hỏi: “Tô Nhã, tôi hỏi cô, rốt cuộc
cô đang bày trò gì? Đám các cô lại ăn no rửng mỡ đấy hả?”
Tôi biết quản lý đang hỏi gì nhưng mồm miệng đã đơ
cứng lại, câu chữ đều bị nghẹn nơi cuống họng không sao bật nổi ra.
Đào Tử ló ra từ phía sau, giải nguy giúp tôi: “Báo cáo
quản lý, sáng nay nhận được kinh phí hướng ngoại của cấp trên nên chúng tôi đã
quyết định đến đây sinh hoạt và đang chơi trò nói thật ở phòng bên cạnh! Tô Nhã
thua nhưng kiên quyết không nói thật nên chúng tôi phạt cậu ấy phải sang phòng
bên cạnh hét lên ba lần câu “Tôi là con lợn”. Không ngờ, thật là trùng hợp! Cậu
ta vừa hét lên thì quản lý xuất hiện ngay lập tức!”
Quản lý cười khùng khục: “Cô nói vậy hóa ra tôi là con
lợn hả?”
Đào Tử vội vàng xua tay, “Không, không phải, quản lý
hiểu nhầm rồi! Đúng là nhầm to! Tô Nhã mới là lợn, không phải quản lý, không
đến lượt quản lý làm lợn đâu! Không, không, không, tôi không có ý đấy! Ý của
tôi là, đã có Tô Nhã rồi thì không ai phải làm lợn hết! Một mình cậu ta bao
thầu hết các đầu lợn rồi!”
Quản lý không buồn thảo luận tiếp chuyện ai là lợn ai
không là lợn với Đào Tử nữa. Thảo luận với một đứa mồm mép tép nhảy như nó thì
có thể rút ra được chân lý gì ở đời? Bao giờ nó cũng leo lẻo những luận điệu
hoang đường, cái luận điệu “Tô Nhã bao thầu hết các đầu lợn rồi” này lại càng
hoang đường hơn.
Quản lý cũng chẳng buồn đôi co với chúng tôi nữa mà
quay sang giới thiệu về Ninh Hiên và cô gái ngồi cạnh cậu ta: “Hai cô chú ý,
người ngồi bên cạnh tôi đây là nhà thiết kế trang sức có tiếng nhất thế giới
hiện nay: Trình Hải tiên sinh; còn tiểu thư xinh đẹp đây là trợ lý đắc lực của
ngài Trình Hải, cô Ngải Phi.” Quản lý quay người lại giới thiệu với Ninh Hiên
và Ngải Phi về tôi và Đào Tử: “Giới thiệu với Trinh tiên sinh, hai cô đây là
hai tinh anh của trung tâm triển lãm của chúng tôi, Tô Nhã và Đào Tử Thanh. Hai
người họ là đồng nghiệp tốt của nhau đấy! Sau này toàn bộ công tác chuẩn bị cho
việc triển lãm các thiết kế của anh chủ yếu sẽ do hai người họ phụ trách!”
Tôi và Đào Tử, Ninh Hiên và Ngải Phi, bốn người cúi
đầu chào hỏi nhau theo đúng phép lịch sự xã giao.
Sau đó Đào Tử vội kéo tay tôi định đi ra ngoài, khi đó
tôi vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn.
Trước khi quay người đi, tôi bỗng nghe Ninh Hiên lên
tiếng: “Đợi một chút!”
Trái tim tôi, như bật tung khỏi lồng ngực theo tiếng
gọi của hắn.
Ninh Hiên gọi chúng tôi lại nói: “Tôi rất hứng thú với
trò chơi cô vừa nói! Phiền các cô dạy tôi chơi được không!”
Đào Tử lập tức toét miệng cười tựa như nắng vàng rực
rỡ trăm hoa đua nở, nhiệt tình đáp: “Được chứ, được chứ, trò này là sở trường
của tôi mà! Nhất định sẽ giúp ngài Trình chơi tới bến!”
Nói xong nó lấy khuỷu tay huých nhẹ tôi một cái, tôi
vẫn trong trạng thái lơ mơ, đờ đẫn.
Bị nó huých, tôi dần định thần lại. Tôi nói: “À, thế
nào nhỉ, đúng rồi, trò này Đào Tử chơi siêu lắm, nhất định cô ấy sẽ giúp ngài
Trình chơi vui tới bến!” Nuốt nước bọt, tôi miễn cưỡng nói tiếp: “Là thế này,
thưa quản lý, tôi hơi đau đầu nên muốn về trước nghỉ ngơi được không?”
Quản lý đứng lên vội vàng bước đến trước mặt tôi và
Đào Tử, ông ta gằn giọng hung dữ như súng đã lên nòng, nói nhỏ với chúng tôi:
“Không được! Cô mở mồm ra mà nói ba từ đấy thì lý do nào cũng là giả cả! Cô hồ
đồ rồi phải không Tô Nhã, Trình tiên sinh đây là túi tiền của chúng ta! Người
ta đã mở miệng mời mà cô lại dám bỏ đi, cô rắp tâm trêu ngươi người ta đấy hả?”
Quản lý tụng kinh khủng bố tinh thần tôi xong liền
quay sang lớn tiếng kêu gọi niềm nở: “Nào, nào lại đây, hai cô theo tôi lại
đây, ngồi ở đây, chỉ bảo cẩn thận cho Trình tiên sinh xem trò này chơi thế nào,
mọi người cùng chơi nào!” vừa nói vừa đẩy tôi và Đào Tử ngồi xuống sofa.
Tôi hoàn toàn rối loạn! Phía trước có quản lý, sau có
Đào Tử đùn đẩy, hai chân tôi nửa muốn đi nửa muốn dừng, cứ như thế đến lúc hồn
về với xác thì đã thấy mình đang yên vị tại chỗ ngồi ban nãy của quản lý rồi.
Đào Tử cũng ngồi xuống cạnh tôi. Quản lý ngồi ngoài
cùng.
Người còn lại, ngồi sát bên cạnh tôi, chính là Ninh
Hiên.