Tôi chợt nhớ tới một bài thơ của Tagore.
Khoảng cách xa nhất trên thế gian
Không phải giữa sự sống và cái chết
Mà là đứng trước mặt em nhưng em không
hiểu tình anh
Khoảng cách xa nhất trên thế gian
Không phải đứng trước mặt em nhưng em
không hiểu tình anh
Mà là yêu đến si mê nhưng không thể nói
anh yêu em
Khoảng cách xa nhất trên thế gian
Không phải là yêu đến si mê nhưng không
thể nói anh yêu em
Mà là nhớ em nhức nhối nhưng chỉ đành chôn
sâu đáy lòng.
Ngay lúc này; ngay tại đây em và anh ngồi kề bên nhau,
hai chúng ta rõ ràng đang rất gần nhau nhưng em lại có một cảm giác rất rõ
ràng: khoảng cách giữa anh và em còn xa hơn rất nhiều so với khoảng cách xa
nhất trên thế gian.
Ngồi bên cạnh Ninh Hiên, toàn thân tôi căng như dây
đàn. Còn hắn vẫn bình thản và lãnh đạm, như thể chưa từng quen biết tôi. Tôi có
cảm giác trong mắt hắn lúc này, tôi thực sự là một người xa lạ chưa từng gặp
lấy một lần.
Đào Tử đưa mắt nhìn sang bắt gặp bộ mặt như đưa đám
của tôi, lòng dạ cũng thấy bất an. Tôi còn nợ nó ba tháng tiền nhà, bây giờ lỡ
tôi bất ngờ thăng thiên thì nó sẽ phải chịu mất mát quá lớn về tình yêu trọn
đời mang tên Nhân dân tệ.
Quản lý lại mắc bệnh nghề nghiệp, quen miệng giục tôi
và Đào Tử: “Đừng có lề mề như thế, mau làm việc đi!” Nói xong chính ông cũng
cảm thấy ngôn ngữ công sở đem ra sử dụng ở đây có vẻ hơi sặc mùi ông trùm, bèn
vội vàng sửa lại: “À, ý tôi là hai cô đừng ngẩn người ra nữa, mau bắt đầu trò
chơi đi, sôi nổi lên nào!”
Đào Tử đang nức nở nghĩ về số tiền nhà chưa thu hồi
nhưng ngoài mặt vẫn phải niềm nở tươi cười, thành ra nụ cười trông thật méo mó.
Nó nói với Ninh Hiên: “Anh Trình, trò này chơi như thế này…” Nói xong hết các
quy tắc của trò chơi một lượt nó còn không quên bổ sung thêm vài câu độc địa:
“Ở trung tâm triển lãm của chúng tôi, tôi là người chơi trò này siêu nhất, chưa
từng thua bao giờ; còn Tô Nhã là người chơi dở nhất, chưa thắng bao giờ. Hôm
nay được chơi với hai nhân vật hàng đầu của chúng tôi, bảo đảm anh Trình sẽ thấy
vui đã đời, quên hết ngày tháng cho xem!”
Tôi rất muốn lớn tiếng quát Đào Tử: Cô nương ơi mất
mặt quá! Có ba tháng tiền nhà mà đã làm cô mất tinh thần ăn nói lung tung thế
này à!
Ninh Hiên đưa mắt nhìn tôi. Trong ấn tượng của tôi,
đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào tôi.
Ánh mắt hắn lạnh lùng lãnh đạm, không mảy may chút gì
gọi là gặp cố nhân.
Sự khinh bỉ xa lạ ấy khiến đầu óc tôi bắt đầu đau âm
ỉ.
Ninh Hiên nói: “Được thôi! Nếu như cô và cô Tô vẫn giữ
nguyên được phong độ thì tốt quá! Tôi vừa nghĩ ra một câu hỏi rất hay có thể
hỏi cô Tô đây!”
Tôi nghe mà chết lặng, mập mờ hiểu ra hắn sẽ hỏi điều
gì. Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, ở đó đang lấp lánh một thứ
ánh sáng long lanh khác thường nhưng cũng thật thâm sâu khó hiểu.
Đào Tử nói: “Nếu vậy xin chúc mừng anh trước, anh
Trình ạ! Nhất định anh sẽ được thỏa nguyện!”
Thỉnh thoảng ông trời lại có sở thích cho mấy người
chỉ khi đầy mình sẵn có chủ đích từ trước bất ngờ bại trận.
Thỉnh thoảng một đứa ngờ nghệch bất ngờ ra oai thì sức
công phá lại không thể xem thường.
Hai việc trên thỉnh thoảng lại kết hợp cùng một lúc
làm nên kỳ tích khiến Đào Tử ngã giập cằm: Ninh Hiên không thắng còn tôi lại
không thua! Mặc dù tôi không phải người thắng cao điểm nhất nhưng Ninh Hiên lại
là người thua bét gí.
Kết quả ván thứ nhất, Đào Tử thắng, quản lý, tôi, cô
Ngải Phi kia ở giữa, Ninh Hiên thua.
Đào Tử trợn mắt líu lưỡi quay sang hỏi có phải tôi
chơi ăn gian không. Tôi khẽ cười nhạo nó, nói nếu tôi mà có bản lĩnh chơi ăn
gian thì đã thành bá chủ cái trò đổ súc sắc này lâu rồi cớ gì trước kia phải
thua liên miên cho khổ!
Đào Tử mắng tôi không chơi ăn gian thì nói là không
chơi ăn gian, sao phải lắm lời vô nghĩa thế!
Sau đó nó hăm hở tọc mạch hỏi Ninh Hiên: “Anh Trình,
anh đã thua rồi vậy thì tôi hỏi anh nhé. Người phụ nữ anh yêu nhất trên đời này
là ai?”
Tôi không khỏi thầm nghĩ: Hắn có dám nói là mình
không? Mình có được coi là người phụ nữ hắn yêu nhất trên đời không? Hắn giờ
hẳn đang hận mình lắm? Có hận hay không cũng không quan trọng, nhưng sao hắn
lại đổi sang họ Trình? A, cũng không phải, thực ra vốn dĩ hắn phải mang họ
Trình mà. Néu nói như vậy, tại sao trước kia hắn lại mang họ Ninh? Ờ, phải ở ẩn
mà. Cây to quá sợ có ngày hứng bão.
Càng nghĩ tôi càng đắm chìm vào mạch suy nghĩ lan man,
bống nhiên nghe tiếng Ninh Hiên ngồi bên điềm nhiên nói: “Đây là câu hỏi không
có câu trả lời. Tôi chọn bị phạt.”
Nghe câu trả lời của hắn, lòng tôi bỗng nhẹ nhõm hẳn.
Thà hắn không trả lời tôi còn thấy đỡ hơn phải nghe
hắn nói ra tên người con gái khác không phải mình. Như thế ít ra tôi còn có
chút an ủi là đã không bị tước đi ảo tưởng lén lút giấu kín trong lòng rằng tôi
chính là người hắn yêu nhất.
Ninh Hiên uống một hơi cạn ly rượu phạt trước mặt rồi
đợi Đào Tử sắp xếp hình phạt dành cho mình. Đào Tử rõ là đồ thượng đội hạ đạp,
chê kẻ nghèo mến thằng giàu, nhìn người cho rau, nó cười tít mắt nịnh nọt Ninh
Hiên: “Anh Trình, anh bị thua thế này đối với tôi thực sự là một bất ngờ lớn,
lần sau chúng ta nhất định không được lặp lại chuyện này nữa, phải cho người
khác thua mới đúng! Vì thế, để dọn đường cho chiến thắng quay lại, tôi nghĩ lần
này chỉ cần phạt qua loa thôi. Anh uống thêm một ly rượu nữa là được!”
Tôi cực kỳ khinh miệt thái độ đối nhân xử thế của Đào
Tử, lườm nó một cái cháy mắt.
Đào Tử coi như tôi không tồn tại, hoàn toàn không đếm
xỉa đến mọi cảm xúc chủ quan hỉ nộ ái ố tôi phát ra, chỉ chăm chăm dồn hết tâm
trí vào sự nghiệp lắc súc sắc.
Ván thứ hai, Đào Tử vẫn thắng. Tôi lại tiếp tục đạt
được kỳ tích. Còn Ninh Hiên lại một lần nữa khiến bà địa chủ Đào Tử đã đặt kỳ
vọng vào hắn ngã vỡ mắt kính.
Hắn lại thua.
Đào Tử đảo mắt qua mấy vòng. Tôi có thể thấy rõ trong
mắt nó hiện lên hai chữ “nham hiểm”.
Đào Tử nói: “Anh Trình, anh lại thua rồi! Tôi không nể
tình được nữa đâu! Mời anh hãy trả lời tôi, lần đầu tiên anh làm cái việc cáo
biệt danh hiệu đồng nam là khi bao nhiêu tuổi?”
Tôi vô cùng bái phục Đào Tử ở một điểm: dù cho có là
chuyện nhạy cảm, khó nói, tục tĩu đến đâu thì qua cái miệng của nó vẫn mang sắc
thái chính đáng hiển nhiên như thường.
Nếu là tôi thì thà rằng tôi cắn lưỡi tự sát còn hơn là
phải mở miệng ra hỏi những câu như thế này.
Ninh Hiên mỉm cười nói: “Tôi lại chọn phương án chịu
phạt nặng!”
Đào Tử nghe xong liền bĩu môi: “Đúng là, câu trả lời
lại giống hệt của Tô Nhã. Mất hứng quá.”
Ninh Hiên nghe vậy liền đưa mắt liếc nhanh qua tôi,
rất nhanh, nhanh hơn cả một cái chớp mắt.
Đào Tử không hổ danh là mụ địa chủ Đào Tử Thanh thất
đức. Nó nói: “Anh Trình, tôi hỏi trước anh hai câu. Anh đã nói là chịu phạt
nặng thì nhất định phải phạt thật nặng, nặng đến bay hồn bạt vía nhé, thế mới
đã chứ phải không?”
Ninh Hiên vẫn trơ tráo gật đầu phối hợp với nó: “Đúng
thế.”
Đào Tử lại nói: “Anh Trình, có phải tối hôm nay bất kể
tôi có đặt ra câu hỏi nào hay đưa ra yêu cầu khó đến mấy anh cũng không để bụng
và bỏ qua hết chứ?”
Ninh Hiên lại gật đầu: “Đúng.”
Đào Tử gian xảo thoắt cái có được hai tầng bảo vệ, nó
lập tức nói với Ninh Hiên: “Thế thì được, hình phạt của tôi như thế này: anh
Trình, cô gái ngồi cạnh anh đây, đã được mệnh danh là đối tượng đáng được triển
lãm nhất ở trung tâm triển lãm của chúng tôi – một bà cô ế ẩm khờ khạo, một
thục nữ muộn màng đáng thương! Bình thường cô ấy thánh thiện lắm, nhất định
không cho bất kỳ đồng nghiệp nam nào chạm vào dù chỉ là một sợi tóc. Hôm nay
tôi muốn Trình đại hiệp thay trời hành đạo, thay mặt toàn thể nam giới ghẹo cô
ả một phen, đập vỡ bộ mặt giả vờ đoan chính, tiết hạnh của cô ta ra!”
Tôi càng nghe càng nặng đầu, những câu tụng kinh của
nó làm hệ thống thần kinh trong não tôi giật lên giật xuống, đau dữ dội. Ninh
Hiên cũng sốt ruột nhếch miệng hỏi: “Rốt cuộc cô Đào định phạt tôi làm việc gì
đây?”
Đào Tử cười ranh mãnh, vô liêm sỉ nói: “Ha ha, việc
này, thực ra, ha ha, rất đơn giản! Hình phạt chính là: anh hãy hôn Tô Nhã một
cái! Phải hôn lên môi nhé! Cảm ơn!”
Tôi đứng tim!
Đào Tử ơi là Đào Tử, không thể không nói, nó đúng là…
chị em tốt của tôi! Thật quá biết nghĩ cho tôi đấy! Thế quái nào nó lại vô tình
mò ra được vì ai mà chị đây sống trong cảnh chăn đơn gối chiếc bao nhiêu năm
qua!
Nhưng nghĩ lại thì thấy việc này không phải đạo cho
lắm. Hôn tôi lại là hình phạt đối với con người này ư…
Quản lý ngồi bên cạnh bỗng đập bàn quát: “Đào Tử
Thanh, cô đúng là ngông cuồng càn quấy! Sao lại có ý nghĩ điên rồ như thế
được!” Lời lẽ mới đanh thép làm sao, ai ngờ câu tiếp theo ông lại đổi ngay
giọng: “May mà tối nay chúng ta không cần kiêng kỵ gì cả, ha ha! Đúng thế chứ,
Trình tiên sinh, ha ha!”
Bây giờ trước mắt tôi không phải là một quản lý nghiêm
nghị đường hoàng của trung tâm triển lãm nữa mà là một con cáo già gian ác đội
lốt người!
Ninh Hiên quay sang tôi cười nhạt, khuôn mặt hắn như
đang tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh huyền ảo đầy mê hoặc. Nhìn khóe miệng hắn
đang nhếch lên mà tôi không thể chế ngự nổi ánh mắt mình hóa ngây dại.
Hắn cười mà như không, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua tôi,
khẽ rướn người, tưởng chừng như rất đột ngột nhưng thực ra đều nằm trong dự
liệu của tôi, đầu hắn hơi sáp đến, đôi môi sượt qua môi tôi, nhẹ nhàng không
một tiếng động, không mang hơi ấm và rất nhanh.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau trong tích tắc. Tôi chỉ
cảm thấy mắt hắn sáng lạ thường, rồi chưa kịp lóa mắt thì hắn đã quay đi, ngẩng
đầu lên ngồi yên vị.
Tôi thấy tim mình như ngừng đập, toàn bộ máu trong
người như cũng ngừng lưu thông, mạch không còn đập nữa. Khắp người tôi, chỉ còn
lại đôi môi vừa bị môi Ninh Hiên sượt qua là còn cảm giác.
Mặc dù hắn và tôi tiếp xúc chỉ trong khoảnh khắc ngắn
ngủi vậy thôi nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng, đôi môi hắn thật mềm mại biết
bao, vẫn như năm xưa.
Nhưng khác ở chỗ, năm đó môi hắn không lạnh ngắt như
bây giờ. Trước đây môi hắn lúc nào cũng nóng rực như lửa cháy. Mỗi lần hắn
thiêu đốt môi tôi đều rất lâu, hai đôi môi xoắn xuýt lấy nhau, dù cho ngạt thở
đến nơi vẫn không muốn buông ra.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ sượt qua trong nháy mắt, không
kịp để lại cho tôi dù chỉ một vết tích, khiến tôi ngơ ngẩn đem hương vị ngọt
ngào trong ký ức xưa khắc sâu thêm nỗi đau hiện tại.
Bên tai tôi vang lên giọng nói lạnh lùng của Ninh
Hiên: “Xin lỗi cô Tô, tôi không có ý mạo phạm, chỉ là thua nên đành chịu phạt
thôi!”