Tôi nhìn Trác Hạo, sa sầm mặt, lạnh nhạt nói rành rọt
từng từ: “Trác Hạo, vốn dĩ trước khi anh đi xa, em muốn cùng anh vui vẻ ăn một
bữa cơm chia tay, chân thành nói câu tạm biệt. lên đường bình an, thế chẳng
phải tốt hơn ư? Hà tất cứ muốn biến nó thành bữa tiệc Hồng Môn?” Tôi lấy hơi,
tiếp tục nói: “Trác Hạo, anh nói xem, yêu một người có phải là tội lỗi không?
Nếu nhất định phải nói là có tội thì chỉ có thể kết tội chúng em gặp nhau sai
thời điểm thôi. Em và cậu ấy gặp nhau quá sớm. Nếu như đợi đến lúc cậu ấy tốt
nghiệp cấp Ba chúng em mới quen nhau thì tất cả những vấn đề anh vừa nói đều
không là gì cả! Như thế tức là nửa năm nữa cậu ấy tốt nghiệp rồi, giữa hai
chúng em sẽ không còn bất kỳ trở ngại nào nữa! Nhưng trong thời gian nửa năm
này, em chỉ có thể nói sai thì cũng sai rồi, sớm thì cũng đã sớm rồi, em sẽ
không chia tay với cậu ấy! Chúng em nhất định sẽ ở bên nhau mãi mãi!”
Câu nói cuối cùng của tôi dường như chứa đầy hàm
ý khiêu khích.
Trác Hạo tím tái mặt mày nhìn tôi, môi hơi run.
Không ngờ lại có ngày tôi có thể khiến con người tinh tú vốn không bao giờ biểu
lộ cảm xúc ra ngoài mặt như anh ta run rẩy thế này!
Trác Hạo nhìn tôi, trong ánh mắt có lẫn chút ớn
lạnh, nói với tôi như thể vừa đưa ra một quyết định quan trọng: “Tô Nhã, anh
chỉ muốn tốt cho em. Mong em biết việc gì nên việc gì không nên.”
Tôi không nhịn được cười, lại là muốn tốt cho
tôi, còn muốn tôi tự biết việc gì nên việc gì không nên.
Việc gì nên việc gì không nên! Thật buồn cười.
Trên đời này có người nào hoàn toàn trong sạch, đủ thanh cao để dám lấy mình ra
khuôn vàng thước ngọc cho các quy phạm đạo đức xã hội, để dám phán xét hành vi
của người khác? Nếu không được như vậy thì anh ta dựa vào đâu để cảnh cáo người
khác nên biết việc gì nên, việc gì không nên.
Tôi nói: “Trác Hạo, anh phản ứng dữ dội thế này,
nếu không phải em hiểu anh thì đã cho rằng anh thực sự rất yêu em và đang ghen
vì em đấy!”
Ánh mắt tối sầm đi, Trác Hạo định lên tiếng. Tôi
cướp lời anh ta nói tiếp: “Trác Hạo, hôm nay có nói tiếp cả hai cũng đều không
vui vẻ gì, chi bằng kết thúc ở đây đi. Chúc anh thượng lộ bình an!”
Sau đó, không đợi anh ta nói gì thêm, tôi đứng
lên đi trước.
Ra khỏi nhà hàng, tôi còn ngoái đầu nhìn lại qua
lớp cửa kính. Trác Hạo vẫn đang ngồi bất động tại chỗ. Anh ta lại châm một điếu
thuốc, hút hết hơi này đến hơi khác, trầm ngâm trong một nỗi kìm nén khó gọi
tên, nom có vẻ thật kỳ lạ.
Thình lình eo tôi bị siết chặt, bên tai phả một
luồng hơi nóng: “Một tiếng ba phút. Em quá giờ đấy!”
Tôi ngoảnh đầu lại, bắt gặp bộ mặt ghen tuông
của Ninh Hiên. Hắn nói: “Không tính ba phút thừa cũng được, nhưng sau khi đi ra
em còn đứng lại đây nhìn vào trong nữa.” Cánh tay hắn đang ôm eo tôi càng siết
chặt hơn, làm tôi thấy đau: “Tô Nhã, có phải em không nỡ xa anh ta?”
Giọng Ninh Hiên rõ ràng còn chất chứa nỗi sợ
hãi, mắt hắn ánh lên những nỗi băn khoăn. Khi hắn hỏi tôi không nỡ xa Trác Hạo
phải không, tôi có thể cảm nhận được hắn lo sợ tôi sẽ gật đầu biết bao. Bởi vì
tôi mới mở miệng chưa kịp nói gì hắn vội vàng đổi chủ đề: “Thôi, thôi, muộn
rồi, để anh đưa em về.”
Một cảm giác vừa ngọt ngào vừa xót xa dâng lên
trong lòng tôi. Tôi níu cổ Ninh Hiên, kiễng chân lên, ghé sát mặt hắn rồi cắn
thật mạnh vào môi hắn.
Ánh mắt Ninh Hiên bỗng rạng rỡ hẳn lên, rõ ràng
hắn rất vui, nhưng vẫn vờ nhăn mày càu nhàu: “Em cầm tinh con chim gõ kiến à?
Đang mổ gỗ hay hôn người đấy?”
Tôi bật cười, “Lần này cậu mới là đồ ngốc!” Sau
đó tôi nghiêm túc nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ninh Hiên, bây giờ tôi không thích
anh ta một chút nào cả, thật đấy. Trên đời này ngoài cậu ra tôi không yêu bất
kỳ người con trai nào khác!” Nói xong, thấy câu này hơi hơi không đúng, tôi vội
vàng bổ sung: “Đương nhiên trừ bố tôi, chỉ hai người thôi!”
Ninh Hiên gật đầu, nhìn tôi bằng đôi mắt nóng
bỏng, giọng khàn trầm, đầy mê hoặc nói: “Tô Nhã, nhất định anh phải dạy bảo con
chim gõ kiến như em cách hôn người thế nào!”
Đôi môi hắn ập đến, tôi nhắm mắt hứng chịu.
Hình ảnh cuối cùng đập vào mắt tôi chính là Trác
Hạo. Anh ta đang đứng trong nhà hàng nhìn ra ngoài qua tấm cửa kính lớn, thấy
tôi và Ninh Hiên ôm hôn thắm thiết, sắc mặt có phần vừa kinh ngạc vừa đau đớn.
Tôi nghĩ nhất định mình nhìn nhầm, cũng có lẽ do
nghĩ nhiều quá.
…
Không hiểu vì sao sau bữa tiệc Hồng Môn cùng
Trác Hạo, mấy ngày liền tâm trạng của tôi rất bất an, thường nghĩ đến câu nói
của Trác Hạo. Em có biết bố cậu ta là ai không?
Câu này làm tôi tò mò vô cùng. Khi mới về trường
tôi đã nghe rất nhiều người nói gia thế nhà Ninh Hiên không phải thường. Sau
khi hẹn hò với hắn tôi cũng không để tâm hỏi xem nhà hắn thế nào. Lần trước nói
chuyện về Teakwondo, hắn cũng nói hắn học võ là do thân phận của ông bố rất đặc
biệt nên cần biết võ phòng thân. Thế đủ thấy gia cảnh nhà hắn thật sự rất không
bình thường.
Tôi cũng từng nghe cô Vưu nói chuyện, tất cả mọi
người đều biết gia thế Ninh Hiên rất không đơn giản nhưng rốt cuộc không đơn
giản thế nào thì không ai nói rõ ràng, chuyện này bị bưng bít kín. Nghe nói
ngày đầu tiên cậu ta đến nhập trường còn có một ông thư ký trưởng gì đó đích
thân lái xe đưa đến tận nơi cơ mà.
Tôi vốn là đứa không giữ được chuyện gì trong
lòng, nên cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò.
Sau khi tan trường, hai đứa đang tay trong tay
đi bộ trên đường, tôi cố tỏ ra bâng quơ hỏi hắn: “Ninh Hiên, bố cậu làm gì?”
Ninh Hiên trả lời: “Bố anh? Ông ấy là một viên
chức nhà nước hủ bại?” Lời hắn chứa đựng nỗi oán giận: “Cả ngày chỉ lo thăng
quan tiến chức, anh cũng quên mất ông ấy thăng đến chức nào rồi.”
Xem ra bố Ninh Hiên và bố mẹ tôi chưa biết chừng
còn làm việc trong cùng một cơ quan cũng nên.
Tôi vội nói: “Bố mẹ tôi cũng là viên chức. Có
khi hai bên các cụ lại làm cùng một chỗ đấy!”
Ninh Hiên cười: “Ủy ban nhân dân tỉnh?”
Tôi gật đầu: “Đúng! Đúng! Hồi nhỏ tôi thường đến
đấy chơi, các cô chú ở đấy đều rất quý tôi, khen tôi dễ thương, xinh xắn! Nhưng
sau đó vì để giữ nghiêm túc tác phong làm việc của cơ quan nhà nước, ở trên có
chỉ thị không cho phép trẻ con chạy lung tung trong khuông viên làm việc của ủy
ban nữa. Ái chà, cậu nói xem có thể nào chúng mình thực ra đã gặp nhau từ hồi
bé xíu không nhỉ? Ở ủy ban ấy?”
Ninh Hiên nhăn mũi: “Lên cấp Ba anh mới chuyển
tới đây. Lần đầu tiên hai chúng mình gặp nhau chắc chắc không phải ở ủy ban
nhân dân đâu mà là ở…” Tôi sợ hắn sẽ nhắc lại chuyện vào nhầm nhà vệ sinh nam
của mình liền vội vàng ngắt lời: “Á, bỏ qua bỏ qua! Chuyện này hai chúng ta đều
biết cả rồi, không cần nhắc lại nhiều nữa!”
Ninh Hiên nhìn tôi, bỗng nhiên toét miệng cười
gian xảo, nói: “Thực ra em không biết đâu.” Sợ hắn nói nữa sẽ nhắc đến cái nhà
vệ sinh nam chết tiệt, tôi vừa gật đầu lia lịa công nhận lời hắn nói vừa nghĩ
cách chuyển chủ đề: “Ờ, ờ, tôi không biết, không biết gì hết. Gì ý nhỉ…thế cậu
có hay phải chuyển nhà không?”
Ninh Hiên vỗ nhẹ lên đầu tôi, cười nói: “Ừ,
thường xuyên. Mỗi một lần bố anh thăng chức là một lần nhà anh chuyển nhà. Nửa
cuộc đời nhỏ nhoi này, anh chẳng làm được gì ngoài chuyển nhà.”
Nghe hắn nói tôi không khỏi bùi ngùi: “Trời,
không phải chứ Ninh Hiên, sao tôi có cảm giác cậu đang ngầm khoe khoang bố cậu
làm quan rất to thế!”
Ninh Hiên nhướng mày nhìn tôi: “Thế mới nói em
là bà vợ gian xảo. em còn không phục không! Thấy bản lĩnh xuyên tạc của em lợi
hại chưa này!”
Tôi đổi sang cười nịnh nọt: “Thiếu gia, nói thầm
cho tôi biết đi, bố cậu làm đến chức nào rồi?”
Ninh Hiên nháy mắt, cúi xuống tai tôi nói mấy
tiếng.
Tôi lập tức hóa đá, hơn nữa còn là bức tượng đá kinh
hãi.
Tôi run lẩy bẩy nói: “Thiếu gia, nô tì sợ mình
không xứng với gia thế nhà cậu!”
Ninh Hiên véo một cái vào eo tôi, trợn mắt nhìn
tôi hung dữ nói: “Thế thì làm thê thiếp hầu hạ chăn chiếu!”
Tôi nói: “Hứ! Thế cậu định kiếm ai làm thiếu phu
nhân? Nói cho cậu biết, bàn tay phải của tôi đã bị anh em cậu làm dơ bẩn hết
rồi! Chúng mà dám phụ lại bàn tay này, nhất định tôi sẽ dùng tay bóp chết! Bóp
chết! Bóp chết!!!”
Bộ mặt Ninh Hiên liền chuyển sang kiểu đồi bại:
“Em đã là thê thiếp rồi thì làm sao anh có thiếu phu nhân được nữa? Có điều nói
đến đây anh lại rất muốn em giúp anh xử lý anh em của anh một lần nữa đây!”
Tôi kêu lên thất thanh rồi vội vàng vùng thoát
khỏi hắn chạy tóe khói.
Chuyện kinh khủng như vậy làm một lần là đủ rồi!
Không muốn làm lại nữa đâu!
…
Hai hôm sau, thầy tổ trưởng bộ môn Toán gọi tôi
lên gặp. Tôi đến nơi lại nghe bảo là thực ra hiệu trưởng muốn gặp tôi nói
chuyện, thầy chỉ là người trung gian truyền đạt lại mệnh lệnh cấp trên.
Trong lòng tôi có chút thấp thỏm. Tự nhiên hiệu
trưởng lại muốn gặp tôi? Tôi lo lắng hỏi thầy tổ trưởng: “Thầy có biết thầy
hiệu trưởng tìm em vì chuyện gì không?”
Thầy tổ trưởng vốn rất mau mồm mau miệng, nghe
tôi hỏi xong lại trở nên ấp úng, quanh co mãi cuối cùng trả lời tôi một câu rất
vô trách nhiệm: “Cái này à… đến khi em gặp thầy hiệu trưởng rồi sẽ biết thôi!”
Cái này à…thầy tổ trưởng, tôi khẳng định là thầy
đang nói bừa!
Trong lòng còn nguyên nỗi sợ hãi, tôi đến trước
phòng hiệu trưởng. Gõ cửa, đi vào, đối diện với bộ mặt tươi cười nhưng không rõ
có che dấu lưỡi dao nào không của thầy hiệu trưởng, tôi gập người chào.
Hiệu trưởng nhìn tôi cười híp mắt, nói: “Em là
Tô Nhã? Ồ, còn rất trẻ, trông không giống giáo viên lắm mà như học sinh hơn!”
Tôi cười gượng, không phân biệt nổi rốt cuộc câu
nói này là nói thẳng hay nói xiên. Là ý tốt hay ý xấu, nên quyết định im lặng
cho lành. Đây gọi là im lặng quan sát, kiệm lời tránh họa.
Hiệu trưởng tiếp tục cười tít mắt nói sang
chuyện khác. Đúng lúc nỗi lo sợ trong lòng tôi đang chuẩn bị rút lui, thấy mới
đột ngột đi thẳng vào vấn đề chính: “Cô Tô này, hôm nay tôi gọi cô đến đây là
có một số chuyện muốn trao đổi với cô. Gần đây trong trường đang rộ lên một số
tin đồn, rằng cô có tình cảm yêu đương với học sinh trong lớp của mình. Cô mới
về trường chưa được nửa năm, con đường sự nghiệp sau này vẫn còn rất rộng mở,
tôi chỉ muốn nhắc nhở cô làm gì cũng nên chú ý một chút, không nên quá thân
thiết với học sinh nam.”
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, tôi như một thây ma
vô hồn, bước từng bước nặng nhọc trên hành lang.
Không ngờ chuyện giữa tôi và Ninh Hiên đã kinh
động đến cả thầy hiệu trưởng rồi. Quả nhiên người tốt việc tốt còn mất thời
gian để tuyên truyền phát huy, chứ chuyện gian tình vỡ lở thì chẳng cần đợi lâu
bao giờ.
Càng nhiều người để ý đến chuyện của tôi và Ninh
Hiên càng chứng tỏ mức độ đại nghịch bất đạo của nó khủng khiếp cỡ nào.
Theo chỉ thị vừa rồi của hiệu trưởng, gia thế
cậu học sinh trong vụ “bê bối tính cảm” với tôi rất không bình thường, nên tôi
phải hết sức tự trọng, chớ làm một số chuyện ngu ngốc cản trở tiền đồ bản than.
Nghĩ đến đây tôi chỉ biết gượng cười.
Yêu một người vốn dĩ không phải là tội lỗi.
Nhưng nếu tình yêu đó nảy nở vào một thời điểm không thích hợp thì lại chính là
tội lỗi.