Tôi không kể với Ninh Hiên chuyện mình lên gặp
hiệu trưởng. Tôi cho rằng không nên khiến cả hai cùng phải bận tâm đến chuyện
này. Từ đó, tôi bắt đầu giảm thiểu việc tiếp xúc trực tiếp với Ninh Hiên ở
trường, ra sức đóng vai một cô giáo nghiêm túc chính trực.
Ninh Hiên cũng không có ý kiến gì, rất ăn ý phối
hợp với tôi tránh tai mắt thiên hạ.
Khi cảm thấy vụ bê bối này đã nhạt dần, tôi có
thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, thì một hôm, bỗng cô Vưu báo thầy tổ trưởng tìm
tôi. Tôi đến gặp thầy tổ trưởng, thầy nói thực ra vẫn là hiệu trưởng muốn gặp
tôi, thầy chỉ là người đưa tin trung gian. Thế là tôi lại đến gặp thầy hiệu
trưởng. Sau màn chào hỏi hết mực cung kính, thầy hiệu trưởng nói: “Cô Tô, thực
ra không phải tôi tìm cô mà là ngài thư ký Đường đây có chuyện muốn nói với
cô!”
Lúc này tôi mới phát hiện ra trong phòng hiệu
trưởng, còn có một người nữa.
Ngày hôm đó chính là vạch chia cắt trong số mệnh
của tôi.
Ngày hôm đó, hiệu trưởng nói: Không phải tôi tìm
cô mà là ngài thư ký Đường đây có chuyện muốn nói với cô.
Ngày hôm đó, tôi được thư ký Đường trông rất
quen nhưng không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu, lấy xe con đưa đến một nơi khác.
Ngày hôm đó, tôi đã nếm trải thời khắc nhục nhã
nhất trong cuộc đời.
Ngày hôm đó về đến nhà, tôi chui vào chăn khóc
nức nở. Khóc đến đứt từng khúc ruột, khóc đến không thiết sống, chỉ muốn chết
ngay lập tức.
Nhưng cuối cùng tôi quyết định không tìm đến cái
chết. Tôi phải gắng gượng kéo dài chút hơi tàn sống tiếp. Cho dù từ nay con tim
coi như đã chết, nhưng vì tất cả những người tôi yêu, tôi phải kiên cường sống
tiếp.
Khóc hết nước mắt tôi bắt đầu bò dậy bật máy vi
tính, vào mạng
Tôi cần làm ba việc.
Làm xong ba việc này nước mắt tôi lại tiếp tục
trào ra như vỡ đê.
Nước mắt giàn giụa, tôi lấy điện thoại nhắn tin
cho Ninh Hiên: “Tôi muốn đến thành phố D ngắm biển.”
Ninh Hiên nhắn lại ngay: “Bao giờ?”
Tôi nói: “Cuối tuần này, tức là ngày mai, có
được không?”
Ninh Hiên trả lời: “Được. Anh đưa em đi.”
Tôi nói: “Xin lỗi, Ninh Hiên, tôi quá tùy tiện
phải không?”
Ninh Hiên nói: “Tô Nhã, anh yêu chính tính tùy
tiện đó của em. Tô Nhã, anh yêu cách em tùy tiện với anh. Tô Nhã, anh yêu em!”
Tôi nằm trên giường, ôm điện thoại khóc nức nở,
không cảm giác được gì ngoài nỗi đau và ngạt thở.
Tôi nói với bố mẹ là muốn nghỉ cuối tuần ở nhà
Tiêu Tiêu. Sau đó tôi nói qua với Tiêu Tiêu một tiếng nhờ nó bao che giúp rồi
cùng Ninh Hiên đáp máy bay đến thành phố D.
Vì chưa đến mùa nghỉ mát nên thời gian này cũng không
có mấy khách đến đây du lịch.
Xuống máy bay, trước tiên tôi và Ninh Hiên tìm
một nhà nghỉ thuê phòng. Cô nhân viên lễ tân hỏi chúng tôi thuê muốn thuê mấy
phòng?
Không đợi Ninh Hiên lên tiếng, tôi nói luôn:
“Một phòng.”
Nhận chìa khóa phòng từ tay cô nhân viên lễ tân,
lòng tôi như đã hạ quyết tâm sắt đá.
Cất hành lý vào trong phòng xong tôi kéo ngay
Ninh Hiên ra bờ biển chụp ảnh.
Tôi độc chiếm chiếc máy ảnh, ra sức chụp thật
nhiều. Trong mỗi bức ảnh, giữa cảnh trời biển xanh ngát bao la, Ninh Hiên tuy
cười hơi gượng gạo và có chút mắc cỡ nhưng trông vẫn đẹp trai như thường. Dường
như hắn chính là tinh hoa của đại dương rộng lớn hóa thân thành con người, mang
nụ cười mê hồn, đánh cắp trái tim tôi.
Hắn cũng muốn chụp ảnh cho tôi, nhưng tôi không
đồng ý, “Không được, hôm nay chụp cậu, mai sẽ chụp tôi!”
Hắn bật cười nói: “Chụp ảnh cũng phải phân chia
ngày nam ngày nữ à?”
Tôi gật đầu: “Đúng! Phải chia!”
Hắn cười bất lực trước kiểu lý sự của tôi:
“Được! Được rồi! Ai bảo anh đã nói yêu cái tính tùy tiện của em! Hôm nay chiều
ý em đấy!”
Tôi cười ngả vào lòng hắn, áp mặt lên ngực hắn,
nhân lúc hắn không để ý, lau vội giọt nước mắt vừa lăn ra từ khóe mắt lên áo
hắn.
Buổi tối khi về đến phòng, Ninh Hiên hỏi tôi:
“Ai tắm trước đây?”
Tôi nhìn hắn, nói rành mạch từng từ: “Chúng ta
cùng tắm!”
Hắn lập tức đờ người kinh ngạc, mở to mắt nhìn
tôi nói: “Em đùa anh.”
Tôi cũng mở to mắt nhìn thẳng vào mắt hắn nói:
“Em nói thật.”
Hắn đưa tay lên cởi cúc áo tôi, nói: “Chắc chắn
em đang đùa anh!”
Tôi cũng đưa tay ra cởi cúc áo hắn, nói: “Em nói
thật trăm phần trăm.”
Động tác của cả hai đều trở nên kích thích dữ
dội, nhịp thở càng lúc càng gấp gáp.
Đôi môi hắn áp tới, tôi ngẩng mặt lên đón nhận.
Từng chiếc áo, chiếc quần lần lượt bị cởi bỏ, cơ thể chúng tôi dần hiện ra
trước mặt nhau.
…
Ngày hôm sau tôi không để Ninh Hiên chụp ảnh
mình như đã hứa, cũng không cho hắn cơ hội nhớ ra chuyện này. Cả ngày tôi chỉ
quấn lấy hắn trên chiếc giường to đùng trong nhà nghỉ.
Nhân lúc yên ắng tôi áp vào người hắn thì thầm
hỏi: “Ninh Hiên, anh nói xem, lỡ đâu sau này chúng mình không thể ở bên nhau
thì sao?”
Hắn ôm tôi thật chặt, hai cánh tay siết chặt đến
nỗi làm tôi đau thấu xương. Hắn nói: “Đồ ngốc, làm gì có chuyện đó. Chúng ta
nhất định sẽ ở bên nhau, cả đời này chúng mình sẽ mãi ở bên nhau!”
Tôi vùi mặt vào lòng hắn, len lén khóc thầm.
Trước sẩm tối, chúng tôi ra sân bay chuẩn bị về
nhà. Ở sân bay Ninh Hiên chợt nhớ vẫn chưa ra biển chụp ảnh cho tôi, bảo tôi
đưa máy ảnh chụp bù ở đây. Tôi không đưa, nói máy ảnh hết pin rồi. Hắn liền lấy
điện thoại ra chụp rất nhiều kiểu.
Chụp xong, hắn vừa mở ra xem vừa khúc khích
cười. Hắn nói: “Bà xã tôi ăn ảnh quá!”
Từ tối hôm qua hắn bắt đầu gọi tôi là “bà xã”.
Tôi nhìn hắn cười, nói: “Xóa đi, xóa ngay, độ
phân giải của điện thoại thấp lắm, chụp chẳng đẹp gì cả! Đợi sạc đầy pin máy
ảnh rồi chụp lại sau!”
Ninh Hiên nhướng mày nói: “Ai nói không đẹp?
Trong này là cô gái đẹp nhất trần đời đấy!”
Tôi nhìn hắn, gượng cười, nụ cười đắng chát xen
lẫn ngọt ngào. Trước khi nước mắt trào ra, tôi vội quay mặt đi, khẽ nói: “Đồ
ngốc!”
Đồ ngốc! Lưu lại nhiều ảnh thế làm gì! Sau này
cậu nhìn lại chúng chỉ thêm đau khổ thôi!
Ninh Hiên vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau thì
thầm: “Dám nói anh ngốc à? Hư quá! Có biết thằng ngốc này yêu em nhiều lắm
không!”
Hắn không nhìn thấy nước mắt tôi không kím nén
nổi lại tuôn trào.
Sau khi xuống máy bay, tôi biết có đau khổ bịn
rịn lưu luyến đến mấy cũng không thể kéo dài mãi được. Vi2 thế tôi tàn nhẫn hạ
quyết tâm, kiếm một cái cớ.
Tôi xị mặt ra, nói: “Ninh Hiên, anh mau xóa hết
ảnh trong điện thoại đi, không đẹp.”
Ninh Hiên tủm tỉm cười nói: “Anh thấy đẹp, anh
không xóa.”
Tôi nhăn nhó mặt mày, nói: “Anh có xóa không,
anh không xóa là em bực mình đấy.”
Ninh Hiên vẫn cười, đáp: “Ồ, thế em cứ bực mình
đi, để anh xem em bực thế nào nào?”
Tôi quyết tâm phải tỏ ra thật phẫn nộ, lớn tiếng
quát hắn: “Ninh Hiên, cậu nghĩ tôi ngủ với cậu rồi là cầm chắc tôi không bỏ
được cậu, bắt đầu ức hiếp tôi, không nghe lời tôi phải không?”
Ninh Hiên lập tức sững người kinh ngạc. Nhất
định hắn tưởng mình vừa bị sấm dội, hoặc chính tôi bị dội sấm. Hắn ngạc nhiên
hỏi tôi: “Tô Nhã, em sao thế?”
Tôi tiếp tục ngang ngược nói: “Ninh Hiên, nói
luôn đi, rốt cuộc hôm nay cậu có xóa mấy cái ảnh đó đi không?”
Ninh Hiên cũng không bình tĩnh nổi nữa.
Dù hắn có lớn trước tuổi đến đâu, thì vẫn là đại
thiếu gia trưởng thành trong một gia đình có gia thế tốt đẹp, khả năng chịu
đựng và khoan dung đối với những chuyện cãi vã vô lý tuy có thể có, nhưng một
gã trai chưa đến hai mươi như hắn, đang trong giai đoạn nông nổi đầy kiêu căng,
khả năng khoan dung chịu đựng có thì có thật nhưng thực sự không đủ lớn. Huống
hồ tôi lại đang cố tình làm hắn tức điên lên.
Thế nên, Ninh Hiên không bình tĩnh nổi nữa.