Ninh Hiên nói: “Tô Nhã, anh thấy em đang gây sự
vô lý đùng đùng.”
Tôi lập tức nắm lấy cơ hội, gào lên: “Hứ, thế
thì cậu đi mà tìm người không biết gây sự vô lý đi! Tôi biết ngay mà, cậu dụ
được tôi hiến thân rồi, cho là sau này tôi phải bám lấy cậu nên bắt đầu không
coi tôi ra gì nữa!”
Ninh Hiên lấy điện thoại ra, vẻ như không dám
tin, lớn tiếng hỏi tôi, giọng giận giữ: “Tô Nhã, em sao thế? Chỉ vì mấy tấm
hình trong này mà em có thể xọ sang chuyện tận đẩu tận đâu.”
Tôi cười gằn mấy tiếng. Chính tôi cũng không
tưởng tượng nổi mình có thể diễn đạt như thế. Tôi nói: “Tôi hối hận vì đã hiến
dâng cho cậu. Thôi, đừng nói nữa, nói nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi về
đây!”
Ninh Hiên kéo giật tôi lại, hai mắt trợn trừng,
nhất định tuyên bố hối hận của tôi đã đả kích hắn mạnh mẽ. Hắn hoang mang hỏi
tôi: “Tô Nhã, em sao thế, sao bỗng nhiên lại trở nên ngang ngược thế này? Vốn
dĩ chúng ta đang tốt đẹp lắm mà, em sao vậy?” Tôi vẫn tỏ ra lạnh nhạt, nhìn hắn
không nói gì. Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít thở sâu mấy lần rồi nói: “Được
rồi, được rồi. Tô Nhã, là anh sai được chưa? Anh xóa là được chứ gì? Em đừng
giận nữa được không? Chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé?”
Hắn vừa nói vừa mở điện thoại. Tôi trông thấy
bàn tay hắn run run, hoàn toàn mất kiểm soát.
Tôi đau đớn như bị một bánh xe găm đầy kim châm
lăn qua lăn lại nghiền nát trái tim. Nỗi đau nhỏ máu này không thể trốn tránh,
chỉ hận không thể chết đi cho xong.
Nhưng dù có đau đớn hơn nữa, có muốn chết đi cho
xong thế nào, lúc này tôi bắt buộc phải diễn tiếp màn kịch cho trọn vẹn. Tôi
nói: “Ninh Hiên, cậu bỏ tay ra. Dù bây giờ cậu có xóa chúng đi thì cũng không
có nghĩa những chuyện không vui vừa rồi chưa từng xảy ra. Chính xác là trong
trái tim cậu không hề có tôi, cậu không coi tôi ra gì cả!”
Dường như cơn giận của Ninh Hiên đã lên đến đỉnh
điểm, hắn kích động vung cánh tay nói: “Không phải thế chứ Tô Nhã, trong trái
tim anh sao lại không có em được, em chiến trọn cả trái tim anh thì có! Sao em
cứ nhất định phải nói ra những lời làm đau người khác tổn thương chính mình như
thế?” Hắn quá kích động, cánh tay vung ra làm điện thoại văng xuống đất, long
thành bốn năm mảnh. Tôi biết không phải hắn cố ý làm vậy, nhưng vẫn tàn nhẫn
lấy chuyện này ra mượn cớ.
Tôi gay gắt nói: “Ninh Hiên, tính cậu quá trẻ
con! Nói mấy câu không vừa ý là quăng điện thoại! Sau này nếu chúng ta có mâu
thuẫn gì có phải cậu cũng sẵn sàng quăng luôn cả tôi phải không!” Tôi biết,
trong ngày hôm nay tôi đã nói ra gần hết những câu nói có sức sát thương khủng
khiếp nhất, nhưng như thế vẫn chưa đủ, tôi chưa thể dừng lại. Tôi làm vẻ đau
đớn, mệt mỏi, tiếp tục nói: “Ninh Hiên, rốt cuộc cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ,
cậu làm tôi quá thất vọng!”
Về sau, khi nghĩ lại câu nói này tôi vừa khóc
vừa cười chất vấn bản thân, Tô Nhã mày là loại người gì mà tàn nhẫn vậy? Đến
những câu chua cay kiểu “cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ”, “cậu làm tôi quá thất
vọng” mà cũng nói ra được.
Nhưng rõ ràng khi đó, hai câu nói cay nghiệt này
đã giáng một đòn đau xuống Ninh Hiên. Hắn nhìn tôi, khốn khổ thở gấp, nói: “Tô
Nhã, rốt cuộc em muốn thế nào? Không đến nỗi chỉ vì mấy tấm hình trong điện
thoại mà gây sự với anh thế này chứ?”
Tôi nói: “Đến lúc này cậu vẫn cho rằng tôi đang gây
sự! Đến lúc này cậu vẫn không nhận mình sai! Tôi không còn gì để nói với cậu
nữa!”
Thực ra, Ninh Hiên ơi tôi cũng không biết cậu đã
sai ở đâu. Nhưng chia tay cũng cần phải có một lý do chứ, phải không?
Đúng thế, tôi và cậu, chúng ta phải chia tay
thôi!
Ngày hôm đó, bằng sự sắp xếp đầy công phu và khả
năng nhập vai của tôi, cuối cùng tôi và Ninh Hiên cũng đi đến quyết định chia
tay không vui vẻ gì.
Trên cùng một con đường, hai chúng tôi quay lưng
lại với nhau, người rẽ phải, kẻ ngoảnh trái, không ngoảnh đầu nhìn lại, cô độc
và ngang bướng bước về phía trước.
Trước đó, Ninh Hiên đã hỏi tôi một lần nữa: “Tô
Nhã, thật ra phải như thế nào em mới vừa lòng? Em không định chia tay chỉ vì
mấy tấm hình chụp bằng điện thoại mà đòi chia tay anh đấy chứ!”
Tôi đã đợi được đến lúc hắn nói ra hai tiếng
“chia tay”. Tôi nói: “Ninh Hiên, tôi biết mà, cậu muốn chia tay chứ gì! Cậu có
thể nói ra hai tiếng chia tay dễ dàng như vậy, xem ra cả cậu và tôi, chúng ta
thực sự nên bình tĩnh dừng lại suy nghĩ thôi.”
Mặt mày Ninh Hiên méo xệch như sắp khóc đến nơi.
Hắn gọi tên tôi: “Tô Nhã!”
Nhưng trái tim tôi đã luyện thành sắt đá, không
màng lý lẽ gì nữa. Tôi nói: “Ninh Hiên, vậy thì chúng ta chia tay đi!”
Ninh Hiên xông đến lắc mạnh vai tôi, gào lên:
“Tô Nhã, em tỉnh táo lại đi, tỉnh lại đi, đừng gây sự với anh nữa!”
Tôi nhìn hắn, im lặng, không chớp mắt, khuôn mặt
hoàn toàn vô cảm, tôi cứ nhìn hắn như vậy, quyết diễn tròn vai một trái tim
nguội lạnh.
Ninh Hiên như kẻ ngơ ngẩn, buông tôi ra, đờ đẫn
không biết làm gì nữa.
Sau đó, hắn gật đầu, cười đầy mỉa mai. Tính cách
bướng bỉnh và nguông cuồng bên trong hắn bị tôi kích động hết lần này đến lần
khác, sau khi nhún mình vẫn không nhận được thấu hiểu, cuối cùng hắn đã thức
tỉnh.
Hắn cười, nhưng còn khó coi hơn là khóc, hắn
nói: “Được, Tô Nhã! Chia tay, được! Thế thì chia tay! Chính em nói đấy, đừng có
hối hận!”
Nhiều năm sau, tôi và Ninh Hiên gặp lại nhau sau
hai lần chia cách, hắn trầm ngâm nói: “Tô Nhã, cả đời này câu nói khiến anh hối
hận nhất, chính là câu “Được, chúng ta chia tay” năm đó. Chỉ vì câu nói đó mà
ruột gan non nửa đời người của anh đều nhuốm một màu xanh hối hận.”
Hắn nói: “Tô Nhã, trăng ở nước ngoài xấu lắm. Vì
mặt trăng xấu xí đó mà không ngày nào anh vui vẻ nổi. Anh thường ngồi ngắm thứ
trăng giẻ rách đó, nghĩ: tất cả là tại mày, nếu như mày đẹp hơn một chút thì có
phải tâm trạng tao đã tốt hơn nhiều không? Sau đó anh nghĩ, nếu năm đó anh bình
tĩnh hơn một chút, em có nói gì cũng không bộp chộp thốt ra hai tiếng chia tay,
thì có phải chúng ta sẽ không phải xa nhau từ đấy không?”
Hắn nói: “Bây giờ anh mới biết, tâm trạng anh
hoàn toàn không liên quan gì đến mặt trăng, đó là vấn đề của bản thân anh. Năm
đó chúng ta có phải chia xa hay không cũng không có liên quan đến việc anh nói
chia hay hay không nói ra hai tiếng chia tay, bởi khi đó em đã quyết tâm rời bỏ
anh.”
Khi hắn nói những lời này, tôi chỉ biết vừa nghe
vừa cười, nhưng cười mà nước mắt nước mũi giàn giụa, trong nỗi đau thấu xương
và cảm động sâu sắc trọn đời trọn kiếp, không phai nhạt.
Ninh Hiên nói: “Được, Tô Nhã! Chia tay, được!
Thế thì chia tay! Chính em nói đấy, đừng có hối hận!”
Sau đó, hai chúng tôi quay lưng lại nhau, người
rẽ trái, kẻ rẽ phải, không ai ngoảnh đầu nhìn lại, cô độc bước về phía trước.
Ở giữa là chiếc điện thoại di động vỡ nát trên
mặt đất.
Mỗi bước chân đều như đang giẫm đạp lên những
phút giây hạnh phúc ngọt ngào trước kia, mỗi bước chân cũng như đang gieo rắc
nỗi đau khổ chia ly không tránh được của quãng đời sắp tới.
Bây giờ không có hắn ở bên, nước mắt tôi đã có
thể trào ra thỏa thích.
Nước mắt giàn giụa, tôi thầm gào lên hết lần này
đến lần khác. Ninh Hiên, xin lỗi! Em yêu anh!
Về sau nhớ lại, chính vì câu “xin lỗi em yêu
anh” cứ lặp đi lặp lại trong đầu này mà tôi hóa thành hoang mang ngơ ngẩn tột
độ
Kể từ hôm đó tôi lấy lý do bị ốm xin nghỉ phép,
không lên lớp nữa. Sau đó tôi kiểm soát bản thân bằng cách đặt một con dao phay
bên cạnh điện thoại, tự cảnh cáo: “Nếu mày dám gọi điện thì tự chặt tay đi!”
Trong ba ngày sau đó, Ninh Hiên gọi điện đến tôi
đều không nghe, nhưng tin nhắn thì không thể nào không đọc được.
Ngày đầu tiên, Ninh Hiên không tìm tôi.
Lòng kiêu ngạo bất khả xâm phạm của tuổi trẻ
khiến hắn co lại dè dặt, dù có đau khổ hơn nữa cũng phải vờ như không bận tâm.
Cảm xúc này, một người đã từng đi qua tuổi thanh xuân như tôi sao không đoán ra
cho được?
Ngày thứ hai, hắn không chịu đựng nổi nữa, nhắn
tin cho tôi. Hắn nói: Tô Nhã, xong chưa, rốt cuộc em định giận dỗi đến bao giờ?
Mặc dù không phục nhưng hắn cũng đã cúi đầu. Tôi
đã dồn một gã thiếu niên kiêu ngạo như hắn đến nước phải cúi đầu! Nghĩ vui một
chút, có phải tôi cũng có tư chất làm yêu nghiệt không? Nhưng tôi biết, giống
yêu nghiệt này chỉ tác oai tác quái được với một mình Ninh Hiên thôi, vì hắn
quan tâm đến tôi hơn bất cứ ai, nên tôi là người dễ dàng giày xéo hủy hoại hắn
nhất.
Ngày thứ ba, hắn nhắn tin nói: Tô Nhã, em vẫn
phớt lờ anh ư? Muốn chia tay thật ư? Anh sai rồi, được chưa?
Dường như Ninh Hiên đã không còn giữ nổi bình tĩnh.
Nhưng hắn vẫn gượng gạo dựa vào chút kiêu ngạo cuối cùng, không muốn đánh mất
luôn lòng tự tôn vốn cao ngun ngút giờ chỉ còn sót lại chút đỉnh trước mặt bạn
gái. Nhưng tôi vẫn tàn nhẫn không buồn đếm xỉa.
Ngày thứ tư, tôi kéo va li rời khỏi nhà. Trước
khi tắt máy tôi đọc được một tin nhắn của Ninh Hiên, hắn nói: Tô Nhã, bất kể
thế nào thì lỗi cũng là tại anh. Anh xin lỗi, chúng ta bình thường lại nhé, anh
yêu em!
Nước mắt tôi cứ thế trào ra, chầm chậm lăn xuống
hai gò má. Một cậu thiếu niên hoàn hảo, kiêu ngạo và ngang bướng như hắn, ở bất
kỳ đâu cũng đều là tâm điểm của mọi sự chú ý, lúc nào cũng nhếch mép nhướn mày,
mỉa mai người khác lại bị tôi dồn ép đến bước gạt đi tự trọng cúi đầu nhận lỗi
rõ ràng không phải do mình gây ra! Lòng tự trọng quý báu của hắn đã bị gạt đi
từng chút một, kiêu hãnh lúc đầu còn ngập ngụa cả trong xương tủy, đến cuối
cùng đã chẳng còn lại chút gì, bị gạt bỏ hoàn toàn, triệt để.
Và rồi hắn bẻ cong tấm lưng cao ngạo của bậc nam
nhi, hạ giọng nén mình nhận hắn sai rồi, nói với tôi rằng hắn xin lỗi, hãy làm
hòa được không, xin tôi đừng phớt lờ hắn.
Tất cả chỉ bởi, hắn yêu tôi!
Tôi cố sức kiềm chế, không cho phép mình mềm
lòng trong lúc này. Toàn thân tôi run rẩy dữ dội, ngón tay lập cập gắng gượng
ấn bàn phím nhắn lại cho hắn một tin: “Ninh Hiên, tôi đã nghĩ rồi, hai chúng ta
không hợp nhau. Chúng ta chia tay thôi. Cậu đừng tìm tôi, tôi không ở thành phố
A nữa đâu. Tôi muốn rời khỏi đây, tĩnh tâm một thời gian.”
Sau đó, tôi tắt máy, kéo hành lý, mang theo trái
tim tan vỡ, cùng nỗi căm hận của người con trai tôi yêu, bước lên tàu hỏa, rời
xa quê hương, một mình tha hương nơi đất khách.