Tôi nhẹ nhàng ngắt lời ông: “Quản lý, thế nào nhỉ,
quản lí vẫn chưa nói tìm tôi rốt cuộc là có việc gì?”
Bị tôi chen ngang, quản lí thoáng giật mình, chớp chớp
mắt rồi lại tiếp tục: “A? À! Thanh niên mà, sốt ruột đúng không? Tôi đang nói
đấy thôi, ha ha ha ha! Cô Tô Nhã là một nhân viên rất được, chỉ có điều tính
khí hơi nóng vội. Nhiệm vụ chính của cô là gì hả? Tôi nói cô nghe, lần triển
lãm này Trình tiên sinh không chỉ mang đến những tác phẩm cậu ta đã thiết kế từ
trước mà trong thời gian chuẩn bị cậu ta còn định tiếp tục một số tác phẩm mới
nữa. Cho nên, cô đấy, nhiệm vụ chủ yếu của cô là cho mượn tạm.”
Tôi cảm giác giữa mình và quản lí rõ ràng có sự cách
biệt thế hệ, ông nói cái gì mà tôi nghe tuyệt đối không hiểu.
Tôi hỏi lại quản lí bằng giọng đầy hồ nghi: “Cho mượn
tạm?”
Quản lí cười híp mắt nhìn tôi, nói chắc như đinh đóng
cột: “Đúng, cho mượn tạm!”
Quản lí lại tít mắt cười giảng cho tôi: “Nhiệm vụ của
cô là được điều sang đấy cho họ mượn tạm một thời gian! Hôm qua Trình tiên sinh
nói với tôi cần một người của trung tâm triển lãm của chúng ta đến giúp đỡ tại
phòng làm việc của cậu ta. Sáng sớm hôm nay cậu ta lại gọi điện, chỉ đích danh
cô sẽ đảm nhiệm việc này. Tô Nhã này, Trình tiên sinh đã chỉ đích danh cần cô
đến đó đấy! Tôi đã nói với cậu ta, Trình tiên sinh thật có mắt nhìn người, Tô
Nhã là một nhân viên rất được! Hành sự nhanh nhẹn, ăn ít làm nhiều, tuyệt đối
có thể hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ! A, đúng rồi, nếu không có gì thì cô
mau ra thu dọn đồ đạc để sang đấy đi, nhá!”
Chưa kịp chết chìm trong nỗi vui sướng được đích thân
Ninh Hiên chỉ điểm, tôi đã gục ngã trước bài phát biểu miên man vô tận của quản
lí! Tôi nói: “Quản lí, vấn đề quan trọng là họ mượn tôi để làm gì? Công việc
của nhà thiết kế đồ trang sức là thiết kế, nhân viên trung tâm triển lãm như
tôi thì giúp được gì cơ chứ!”
Nghe tôi hỏi quản lí cũng có chút băn khoăn nhưng rồi
lại nghiêm giọng nói: “Thôi, cô quan tâm nhiều thế làm gì, người ta đưa ra yêu
cầu chúng ta đáp ứng đầy đủ là được rồi! Còn có câu hỏi gì nữa không? Nếu không
có thì bây giờ ra thu dọn rồi lên đường đi!”
Lên đường… Cái từ gì thế này? Sao nghe có cảm giác bi
đát như dương thọ của tôi đã đến ngày tận rồi…
Tôi cảm thấy mấy tĩnh mạch trên thái dương tôi đập
liên hồi, cắn răng gượng cười để hỏi tiếp: “Quản lí, thế nào nhỉ, văn phòng của
Trình tiên sinh ở đâu ạ?”
Quản lí nói: “Tô Nhã, cô là một nhân viên rất khá,
nhưng có điều thường thức về xã hội lại hơi kém. Tổng công ty của Trình tiên
sinh chẳng có tòa trụ sở đặt tại thành phố B của chúng ta là gì? Văn phòng làm
việc của cậu ta đương nhiên nằm ở tòa nhà đó rồi!”
…
Quản lí, tôi muốn nói, tôi… đấm ông một phát có được
không?
Chẳng nhẽ tôi lại không biết văn phòng của anh ta nằm
ở tòa nhà đó. Điều tôi muốn hỏi chính là cái tòa nhà đó nằm ở đâu kìa?! Dù sao
cũng không phải dân bản địa, tôi cảm thấy việc mình chẳng biết gì về mấy công
trình kiến trúc ở thành phố này cũng không có gì đáng xấu hổ lắm.
Ngẫm thấy tiếp tục hỏi han ngài quản lí tư duy không
có trọng tâm, hệ thống thần kinh lúc nào cũng phân tán cao độ này thì chỉ có
càng nghe càng loạn nên tôi quyết định cho dừng vấn đề hỏi đường lại ở đây, lát
nữa tự tra cũng được.
Tôi đang toan quay đi thì quản lí gọi lại: “Tô
Nhã, tôi vẫn phải dặn dò cô một câu! Xem ra sau nụ hôn định tình giữa cô và
Trình tiên sinh tối qua, cậu ta rất có cảm tình với cô đấy. Cô xem, hai người
mới gặp nhau một lát tối qua thôi mà hôm nay đã gọi cô sang bên đấy ngay rồi.
Nhưng tự cô cũng nên chú ý cách cư xử cho đúng mực. Phải biết rằng đối với
những người có quyền, cảm tình và tình cảm chỉ là gặp dịp thì vui mà thôi. Có
nghe bất kì lời ngon tiếng ngọt hay câu tán tỉnh nào cô cũng đừng cho là thật,
đừng có để mình sập bẫy. Làm người phải thực tế. Nhìn là biết Trình Hải và cô
Ngải Phi đó rõ rành rành là một đôi rồi! Cô nhớ đừng có để bị dụ dỗ kẻo lại tự
biến mình thành tấm bia đỡ đạn bi thảm, tôi nói với cô vậy thôi!”
Tôi chỉ thấy bên tai vang lên tiếng sấm ầm ầm
cùng tiếng sét đánh liên hồi. Tôi như trúng phải tà cười đáp lại quản lí: “Quản
lí, Trình tiên sinh có nói cô Ngải Phi là bạn gái anh ta đâu!”
Hai con mắt quản lí khựng lại trong giây lát, “Tô Nhã,
sao mắt cô kèm nhèm thế! Điều này còn phải nói ra sao, vừa nhìn đã biết rồi!
Tôi hỏi cô, cô đã bao giờ thấy ngôi sao nổi tiếng nào công khai thừa nhận
chuyện tình cảm của mình chưa? Ngay đến như Lưu Đức Hoa tuổi tác tướng tá đều
xấp xỉ tôi chẳng phải cũng bị o ép mãi đến giờ mới chịu khai ra là đã kết hôn
từ lâu rồi đấy thôi? Trình tiên sinh này năm nay bao nhiêu tuổi? Lưu Đức Hoa
bao nhiêu? Tôi thấy chuyện tình của họ còn phải giấu diếm nhiều năm nữa! Trẻ
thế này mà đã công bố mình không còn độc thân thì có phải là mất đi bao nhiêu
phấn hoa không! Cô ấy à, cứ cúi gằm mặt xuống lòng lặng như gương, chớ có dao
động là được!”
Tôi vẫn thấy rất mơ hồ, liền nói: “Quản lí, phấn hoa…
là cái gì ạ?”
Quản lí bàng hoàng trả lời tôi: “Cái đấy cô cũng không
biết? Ôi trời, không phải là tôi phê bình cô đâu Tô Nhã ạ, nhưng thường thức về
cuộc sống của cô cũng kém quá! Phấn hoa là để chỉ những người hâm mộ của một
anh chàng chơi bời đấy ạ!”
Tôi… chỉ có thể nói là tôi không có gì để nói nữa…
Bài diễn văn tìm mãi mới thấy trọng điểm của quản lí
làm đầu óc tôi rơi vào tình trạng choáng váng trầm trọng, càng lúc tôi càng
nghi ngờ ông và Đào Tử thực ra có quan hệ họ hàng.
Tôi vừa về đến bàn làm việc của mình, Đào Tử vội vàng
chạy lại hỏi han: “Sắc mặt khó coi thế, bị mắng à?”
Tôi cúi đầu không nói gì, thu dọn đồ đạc chuẩn bị thi
hành lệnh cho mượn.
Đào Tử thấy tôi sắp xếp đồ đạc thì sợ chết khiếp, nhìn
tôi kinh hãi nói: “Tô Nhã, không phải chứ! Quản lí phạt nặng đến thế cơ à? Chỉ
lén đọc truyện có một tiếng thôi, lại là vi phạm lần đầu mà đã đuổi việc luôn
rồi à?!”
Tôi đành ngẩng đầu lên nói: “Bà cô ơi, cầu xin não bà
dài ra một chút có được không! Tôi bị quản lí đem đi cho mượn, chứ không phải
đuổi việc!”
Đào Tử nhìn tôi một lúc rồi buông hai tiếng: “Nhục
nhã!”
... Là ý gì?
Băn khoăn mãi cho đến lúc chuẩn bị đi tôi mới lên
tiếng hỏi Đào Tử: “Vừa nãy cậu nói nhục nhã là có ý gì?”
Đào Tử nhảy dựng lên: “Biết ngay là cậu sẽ hỏi mà! Tôi
đoán việc như thần! Ý tôi là, tôi bị một đứa quanh năm không có não yêu cầu não
của tôi phải dài ra là một nỗi nhục nhã!”
Tôi thật hối hận đã không nuốt luôn câu hỏi kia xuống
bụng, tại sao cứ phải hỏi ra cho chuốc nhục vào thân cơ chứ.
Tôi hung hãn trợn mắt nhìn Đào Tử, hừ một tiếng rồi
quay lưng đi thẳng.
Nó mới là đồ không có não chết tiệt!
Suốt đường đi, tôi chỉ mãi nghĩ ngợi một vấn đề. Năm
đó Điền Uyển Nhi đã ra sức làm bao nhiêu chuyện, thậm chí sau khi tôi bỏ đi, cô
ta còn đuổi theo Ninh Hiên ra tận nước ngoài, nhưng cuối cùng sao lại không ở
bên Ninh Hiên nhỉ?
Tôi cảm thấy, nếu như Ninh Hiên đã có bạn gái thì
người đó phải là Điền Uyển Nhi, nhưng bây giờ quản lí lại nói là Ngải Phi.
Sao Điền Uyển Nhi có thể dễ dàng cho phép Ngải Phi yêu
Ninh Hiên được?
Năm đó nếu không có sự xuất hiện của tôi, nói không
chừng cô ta và Ninh Hiên đã thành một đôi thật rồi cũng nên.
Tôi nghĩ cô ta hận tôi như vậy cũng đáng thôi.
Đến phòng làm việc của Ninh Hiên, tôi đứng ngoài đợi
cô thư kí xinh đẹp vào thông báo với hắn, nhân tiện quan sát xưởng gia công đặt
tại thành phố B của công ty vàng bạc đá quý lớn nhất thế giới này. Phải nói
rằng, kinh doanh trang sức vàng bạc đá quý đúng là kiếm bộn, xây tòa nhà văn
phòng rõ nguy nga tráng lệ.
Tất cả đều rất đẹp, kiến trúc đẹp, nội thất đẹp, đến
thư kí cũng đẹp.
Tôi lén quan sát cô thư kí xinh đẹp, cô thư kí xinh
đẹp nhoẻn miệng cười duyên với tôi, “Chị Tô Nhã, ngài Trình mời chị vào!”
Tôi gật đầu cảm ơn, hít vào một hơi thật sâu rồi chậm
rãi thở ra, sau đó lẫm liệt tựa tráng sĩ quả quyết tiến về phía trước.
Gõ cửa. Mở cửa. Bước vào.
Tôi nói một câu chào hỏi xã giao, hai tiếng “Ngài
Trình” thốt lên xa lạ.
“Ngài Trình” ngồi sau bàn làm việc nhếch miệng cười
mỉa mai.
Hắn nói: “Ồ, cô Tô đến rồi à?”
Khẩu khí không những xa lạ không khác gì tôi mà còn
đầy vẻ mỉa mai châm chọc.
Nén nỗi khổ tâm ở trong lòng, tôi ép bản thân phải giả
tạo cho đến cùng.
Tôi mỉm cười, cố tạo cho mình dáng vẻ thật lịch sự tao
nhã, nói: “Là thế này, thưa ngài Trình, tôi là người bên trung tâm triển lãm
tạm thời được cử sang đây giúp đỡ công việc ở chỗ ngài”.
Ánh mắt Ninh Hiên như những lưỡi dao phóng thẳng vào
tôi, rất lâu sau, hắn không nói gì, chỉ bất động, xoáy sâu thêm ánh nhìn vô
cùng khắc nghiệt.
Hai chân tôi mềm nhũn. Và dường như tôi còn có thể cảm
thấy hai má mình cũng đang run run.
Bỗng Ninh Hiên lạnh lùng hừ một tiếng, hắn nói: “Tô
Nhã, em đóng kịch giỏi đấy, không thấy mệt à?”
Chiếc mặt nạ tôi đang đeo bỗng chốc nổ tung, nụ cười
trên môi cũng tắt ngúm, tôi không thể duy trì nổi vẻ bình thản giả tạo vẫn đang
khoác lên mình được nữa.
Ninh Hiên ngồi trên chiếc ghế da hào nhoáng, tôi đứng
đối diện hắn. Rõ ràng về độ cao, tôi đang đứng cao hơn hắn, nhưng về khí thế
thì hắn lại trên hẳn tôi mấy bậc.
Khí thế của tôi yếu tới mức như không tồn tại, còn hắn
thì khí thế mạnh mẽ như thể sẵn sàng cho tôi lên đoạn đầu đài bất kì lúc nào.
Tôi không thể vờ vịt mang mặt nạ thêm nữa, chỉ đành nhìn hắn với bộ mặt chân
thật nhất, nói: “Thực ra, chỗ anh không cần người của trung tâm triển lãm tới
giúp việc gì cả phải không? Vậy, anh yêu cầu tôi tới đây, rốt cuộc là muốn tôi
làm gì hả, Ninh Hiên?”
Tên của hắn, sao bao năm xa cách, cuối cùng cũng được
tôi thốt ra lần nữa.